Người dịch: Whistle
Đây là điển hình của việc giọng khách át giọng chủ, nhưng Hudson đã không còn quan tâm được nhiều như vậy. Số lượng Thần khí được lưu truyền trên đại lục cũng không nhiều, hầu như sau lưng của mỗi một món Thần khí đều có một vị chủ nhân hiển hách.
Không chỉ phải có thực lực, mà còn phải rất may mắn nữa. Theo Hudson được biết, ở ngoài sáng thì toàn bộ thế lực ở Bắc đại lục đều không hề sở hữu bất kỳ một món Thần khí nào.
Nhưng trong tối thì hắn lại không biết.
Ít nhất lả hắn có thể khẳng định rằng Công quốc Mosey không có, hoặc có thể nói là dù có Thần khí cũng không dùng được. Nếu không thì bọn họ đã lấy ra dùng trong lúc bị đại quân thú nhân vây khốn vương đô rồi.
Khả năng cao là Vương quốc Alpha cũng không có. Trong mấy trăm năm qua, dù cho thế cục có nguy nan cỡ nào cũng không thấy Vương quốc sử dụng tới Thần khí.
Quốc gia mà còn như vậy, cá nhân thì càng không cần phải nói. Đối với những món Thần Khí mà các thế lực lớn bày ở ngoài sáng Thần khí, ngay cả Hudson cũng không dám có suy nghĩ vớ vẩn.
Vất vả lắm mới xuất hiện một món Thần khí vô chủ, nếu không đoạt lấy thì chẳng khác nào bị ngu.
Còn về vấn đề sau khi cướp được nên xử lý như thế nào, Hudson lão gia hắn không chỉ là "cường giả" đỉnh phong trên đại lục, mà còn là thống soái quân đội của Vương quốc Alpha nữa!
Chỉ cần không phải quá phỏng tay, khả năng cao là có thể giữ được. Nếu như áp lực chính trị quá lớn, cùng lắm thì hắn đưa cho Vương quốc làm Thần khí truyền thừa để đổi lấy lợi ích thực chất thôi.
Vừa nói dứt lời, Hudson đã dẫn đầu tiến về đảo Độc Long, chuẩn bị cướp đoạt thành quả thắng lợi của đối phương.
"Ha ha ha..."
"Rốt cuộc cũng tìm được rồi!"
Giám mục Yosip kích động đến mức rơi cả nước mắt.
Nhìn vào hai món Thần khí ở trước mặt, đoàn người Giáo Đình bùi ngùi mãi thôi. Vì tìm kiếm hai thứ này, bọn họ đã mất đi nửa đời người.
Có thể nói, nơi nào có manh mối, nơi đó sẽ có sự hiện diện của họ. Hết lần thất vọng này đến lần thất vọng khác, nếu như không nhờ có tín ngưỡng kiên định thì họ đã sớm suy sụp rồi.
Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.
Nhìn thấy đoàn người Giáo Đình đang không ngừng reo hò, đám hải tặc đồng hành lại đang khóc. Chuyến hành trình tầm bảo lần này hoàn toàn là nhờ bọn chúng dùng mạng để lấp.
Mặc dù đại đa số người tới giờ cũng không biết Giáo Đình đang tìm là cái gì, nhưng bọn họ vẫn hiểu đạo lý "qua cầu rút ván".
"Động thủ dọn bãi trước đi!"
Jeracic lạnh lùng nói.
Lời như vậy lại được thốt ra từ trong miệng của một tên Thánh kỵ sĩ sẽ làm đổi mới tam quan của rất nhiều người.
Thánh kỵ sĩ vẫn luôn được xưng là thần thánh, nhân từ, khiêm nhường..., vậy mà bây giờ lại có thể làm ra loại chuyện này.
Nhưng đối với một người đã lập chí dâng hiến hết thảy cho Thần linh như Jeracic mà nói, chuyện này chẳng tính là gì. Một chút hư danh thì làm sao có thể quan trọng bằng việc đón Thần khí trở về được.
Cuộc đồ sát đã bắt đầu rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm, nhân số của đám hải tặc đã là mười không còn một, nên hiện giờ đã không thể nào uy hiếp được bọn họ nữa.
Thanh lý những tai họa ngầm này càng sớm thì sẽ có thể đưa Thần khí an toàn trở về càng sớm, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Vừa dứt lời, Jeracic đã dẫn đầu ra tay với các hải tặc ở bên cạnh, những người còn lại cũng lập tức hưởng ứng.
Đám hải tặc bị đánh cho ngơ ngác, sau khi nhận thức được nguy hiểm, bọn chúng liền vội vàng chạy tứ tán, chỉ sợ chạy chậm một chút thì sẽ bị biến thành vong hồn dưới đao.
Trên bầu trời, Hudson một đường phi nước đại đến đây, trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng nội đấu này.
"Lại là người của Giáo Đình, chẳng lẽ đời này mình bị xung khắc với Giáo Đình, chuyên môn phụ trách phá hỏng chuyện tốt của bọn chúng sao?"
Hudson âm thầm cảm thán.
Sau khi liếc mắt nhìn xuống, chiến trường bên dưới hoàn toàn là một cuộc đồ sát nghiêng về một bên. Vô số hải tặc đang khóc cha gọi mẹ chạy trốn tứ phía, căn bản không thể nào tổ chức phản công được.
"Belersden, từ khi ta xuất đạo đến nay, Kỵ sĩ kiếm đã bị thay hết bảy thanh rồi, cứ tiếp tục thay đổi như vậy cũng không phải là cách.”
“Ngươi tìm cơ hội cướp rồi thanh kiếm bên dưới cho ta đi. Chỉ có Thần Kiếm mới xứng với thân phận..."
Hắn còn chưa nói hết câu thì gấu con đã lao ra ngoài. Tên Giám Mục Hồng Y bên dưới bị nó vả cho một cú sấp mặt, sau đó gấu con bèn ôm theo Quang Minh Thánh Kiếm bỏ chạy, lúc này người của Giáo Đình còn chẳng kịp phản ứng, chuyện này làm cho Hudson cảm thấy âm thầm ảo não.
Sớm biết có thể chơi như vậy, hắn đã kêu Belersden cướp hết hai món Thần khí này về rồi, cần gì phải tự mình diễn kịch như vậy?
Trên đảo Độc Long khắp nơi đều có độc vật, không thích hợp cho con người sinh sống. Thuyền của đám hải tặc kia đã bị phá hỏng rồi, qua thêm mười ngày nửa tháng nữa, khả năng cao là những tên này sẽ đều được đi diện kiến Thần Hi chi chủ.
Chuyện phiền phức hiện giờ là nhất định phải cướp được một món Thần khí khác. Nếu không, ở trước mặt sự sống và cái chết, đám người này chắc chắn sẽ nghĩ cách giấu Thần khí đi.
Nếu như giấu ở trên đảo thì còn tốt, dù có giấu sâu cỡ nào cũng sẽ bị tìm ra. Nhưng nếu bọn chúng biết được bí pháp phong ấn khí tức Thần khí, rồi ném xuống biển sâu thì sẽ không thể nào tìm được.
"Maxim, nhìn thấy chưa? Sau này khi động thủ thì nhớ phải học theo Belersden đấy.”
“Một tên Giám mục Hồng Y còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã mơ mơ màng màng tạm biệt thế giới này, đây mới thật sự là cách giết địch trên chiến trường!"
Trong khi nói chuyện, Hudson đã nhận được Thần khí. Sau đó hắn liền lập tức điều khiển la bàn thần bí phong ấn khí tức Thần thánh.