Người dịch: Whistle
Có thể nói là Hudson đã dùng sức một mình để kéo ngành chăn nuôi của Vương quốc phát triển. Nhưng vấn đề duy nhất là sự nhiệt tình này có thể tiếp tục kéo dài mãi hay không.
Dù gì thì Hudson cũng không coi trọng đám quý tộc sẽ phát triển ngành chăn nuôi. Chuyện này không hề liên quan gì đến kỹ thuật chăn nuôi, vấn đề chủ yếu nằm ở chỗ lương thực.
Thời kỳ chiến tranh, Vương quốc không có dư lương thực để nuôi gia súc. Cho dù trong nhà kho có lương thực thì các quý tộc lão gia cũng không nỡ làm vậy.
Với hệ thống giá cả hiện giờ, giá thịt dê bò cũng chỉ gấp năm lần lúa mì đen, giá thịt heo thì chỉ gấp ba, dùng lương thực để nuôi heo chính là một việc làm lỗ vốn.
Biết rằng mọi người không nỡ dùng lương thực để chăn nuôi, nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng đến công tác chuẩn bị chiến đấu của Vương quốc, nên Hudson cũng chẳng thèm quan tâm đến nữa.
Chu kỳ sinh trưởng chậm một chút thì chậm một chút thôi, không chừng đợi đến giai đoạn hậu kỳ của cuộc chiến tranh thì cũng còn kịp để những con gia súc này xuất chuồng.
Kém nhất thì những con gia súc này cũng có thể dùng để cải thiện thức ăn của những dân chúng ở đáy xã hội. Các quý tộc lão gia còn không nỡ ném bỏ thịt heo.
"Hết thảy đều vì giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này!”
“Thời gian cực khổ chỉ là tạm thời, chờ chiến tranh đại lục kết thúc, áp lực quân sự sẽ không lớn như hiện giờ, mức tiêu hao của chúng ta cũng sẽ giảm xuống.”
“Nếu như may mắn thì không chừng còn có thể có một ít thu hoạch ngoài ý muốn. Tộc Tinh Linh thì chúng ta không đụng vào được, còn cái nơi ở quái quỷ của Thượng Cổ Di tộc cũng không có giá trị gì, nhưng Vương quốc vẫn còn cơ hội để kiếm một chén canh từ Đại thảo nguyên thú nhân.”
“Bảy nước thảo nguyên đã bị thú nhân hủy diệt, có thể phục quốc được hay không cũng còn là một ẩn số. Dù sao hiện giờ chúng ta cũng đã xảy ra xích mích với các nước láng giềng rồi, đắc tội hung ác thêm một chút cũng không sao.”
“Dời đường biên giới ra bên ngoài thêm một chút, kiếm thêm cho mỗi nhà một quận cũng xem như là sự đền bù cho chi phí quân sự của chúng ta, nói chung là sẽ không bị tổn thất quá nhiều."
Hudson lại tiếp tục vẽ bánh nướng.
Nâng cao sức chiến đấu của quân đội nhờ vào công tác huấn luyện đã là biện pháp tối ưu nhất rồi sao?
Không!
Theo Hudson, đây chẳng qua chỉ là đang phát huy nền tảng bình thường mà thôi. Nếu muốn mọi người phát huy vượt trình độ thì vẫn cần phải nhờ đến bánh nướng.
Đây là một bài kiểm tra về kỹ thuật. Binh lính bình thường rất dễ lừa, khẩu vị cũng không phải rất lớn, chỉ cần ném một chút danh hiệu quý tộc ra ngoài là đã đủ để bọn họ liều mạng rồi.
Nhưng các đại quý tộc ở bên trong Vương quốc thì khác. Tầm nhìn và đầu óc của những người này đều không kém, Hudson không dám xem bọn họ như những người ngu.
Cho dù là vẽ bánh nướng thì cũng phải vẽ ra được vị bánh mà mọi người mong muốn. Nếu chỉ có những lời nói rỗng tuếch, mọi người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu.
Cho nên nhất định phải bỏ qua Tộc Tinh Linh và Thượng Cổ Di tộc, chỉ có đại thảo nguyên là có thể cắn xuống một miếng.
Mặc dù nơi đây đang là lãnh địa của đồng minh, nhưng bây giờ mọi người đã xảy ra xích mích, cho nên cũng không cần phải khách khí.
Mỗi nhà một quận thì mọi người có thực lực nuốt hết, đồng thời còn có thể để cho lợi ích của các thế lực lớn trong Vương quốc bị trói chặt vào biên giới.
Khi các bạn hàng xóm đang yếu ớt cũng chính là lúc để mở rộng ra bên ngoài; Nhưng khi các nước láng giềng đang mạnh mẽ, mọi người cũng chỉ có thể chân thành hợp tác, cùng nhau đối mặt với ngoại địch uy hiếp, đối với các bên nói, đây đều là một lựa chọn tốt.
"Ngài Nguyên soái, dường như ngài đang rất lạc quan về trận chiến tranh này phải không?"
Bá tước Calles kinh ngạc hỏi.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ cách xem phải làm gì mới có thể vượt qua nguy cơ lần này, rất nhiều người đều đã lên kế hoạch trở về nhà cố thủ thành lũy sau khi chiến bại, ông ta thật sự rất khó tưởng tượng được Nguyên soái nhà mình lại đang mài đao xoèn xoẹt hướng...
"Ha ha..."
"Bá tước Calles, rủi ro và kỳ ngộ luôn song hành với nhau. Chỉ cần chúng ta đánh nhanh rút gọn trên chiến trường là có thể giành được thắng lợi.”
“Đế quốc Thú Nhân đã xuống dốc, bảy nước thảo nguyên trên danh nghĩa là bảy quốc gia, nhưng nếu xét về mặt quân sự thì mỗi quốc gia này còn chưa chắc sẽ mạnh bằng các vị.”
“Với loại đối thủ như vậy mà thú nhân cũng không thể hủy diệt trong một lần hành động, điều này vẫn chưa nói rõ được vấn đề sao?”
“Đánh bại Đế quốc Thú Nhân, cầm cự với liên quân của Thượng Cổ Di tộc, còn Tộc Tinh Linh thì chúng ta sử dụng biện pháp đàm phán.”
“Dù sao chúng ta cũng không giáp ranh với Tộc Tinh Linh, bình thường cũng không có cừu hận gì, hai bên đều có cơ sở để thỏa hiệp."
Hudson không ngừng dùng những lời nói này lừa gạt các bên, nhiều đến mức mà hiện giờ hắn đã sắp tin đây là sự thật.
Đế quốc Thú Nhân tiến triển chậm chạp trên chiến trường không chỉ vì thực lực quân sự, mà càng nhiều là do áp lực từ công tác hậu cần.
Bảy nước thảo nguyên trù phú đến cỡ nào, sợ rằng con chuột nhìn thấy đều phải rơi nước mắt, chiến lợi phẩm ít đến đáng thương.
Không cần vườn không nhà trống, bởi vì bản thân bọn họ vốn đã rất “trống” rồi. Đối với một số thú nhân thuộc những chủng tộc ăn cỏ thì không phải là vấn đề lớn gì.
Những quý tộc lãnh chúa ở nơi đó cũng không có quyết tâm liều chết một trận với thú nhân, cho nên cũng sẽ không ép dân chúng ở lại làm thức ăn cho thú nhân.
Trên thảo nguyên vốn đã không có nhiều dân cư, sau khi đại thảo nguyên mênh mông được mở ra, số lượng “thức ăn” bị đại quân thú nhân bắt được lại càng ít.