Người dịch: Whistle
Nếu đã không thể gánh được tội danh này, vậy thì nhất định phải khống chế lượng người khi rút lui. Ít nhất là phải để ngoại giới thấy được bọn họ trông như may mắn phá vây, mà không phải là chạy trốn.
Nếu đã xác định là phải bỏ lại lực lượng, vậy thì để lại cho Vương quốc Alpha cũng là một lựa chọn tốt. Tránh cho chiến cục ở Bắc đại lục đột nhiên sụp đổ, làm ảnh hưởng đến chiến lược bố cục của Vương quốc Frank.
"Ngài Nguyên soái, chỉ là sĩ quan trung và cao tầng thôi thì chưa đủ, ít nhiều gì cũng phải giữ lại một số hộ vệ để giữ thể diện cho năm vị quân chủ!"
Hầu tước Landrey cười ha hả nói.
Nếu như quan sát kỹ sẽ phát hiện ra ngón tay của ông ta đột nhiên nhúc nhích, giống như đang ám chỉ gì đó.
Hudson không trả lời, chỉ cười không nói. Hắn đương nhiên biết được ranh giới cuối cùng của Vương quốc, nhưng hắn không thể nào để lộ ra sớm như vậy được.
Có thể thương lượng ra kết quả gì thì còn tùy thuộc vào ván cờ ngoại giao tiếp đó giữa hai bên.
...
Sau khi tiễn Hầu tước Landrey rời đi, Hudson còn chưa kịp điều chỉnh suy nghĩ thì đã bị kéo tới vương cung dự họp.
"Hạm đội hải quân của Giáo Đình cố ý tiến về phương bắc!"
Vì phải tâm trung tinh lực trong cuộc chiến với thú nhân, nên lực lượng trên biển của Vương quốc chủ yếu là tư quân của các quý tộc duyên hải, lực lượng hải quân của Vương quốc chỉ có thể xem như là một hạm đội có "tồn tại".
Thỉnh thoảng đả kích hải tặc một lần thì không thành vấn đề, nhưng nhưng muốn phân cao thấp với hạm đội hải quân của Giáo Đình thì còn kém rất xa.
Dù cho có thêm lực lượng quân sự của các quý tộc duyên hải thì hai bên cũng còn một khoảng chênh lệch nhất định.
Đương nhiên, nếu như hạm đội của Giáo Đình thật sự giết tới, với tư cách là địa đầu xà, Vương quốc Alpha cũng không phải là hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Tập hợp lực lượng quân sự trên biển của Vương quốc, triệu tập thêm một số cao thủ, thì vẫn còn có cơ hội đánh trọng thương hải quân của Giáo Đình.
Hơn nữa, lao sư viễn chinh sẽ tiêu hao rất lớn, Giáo Đình cũng Gulei ích trên biển cần có hạm đội bảo vệ, nên không thể ở lại vùng duyên hải của Vương quốc lâu dài được.
Ngay cả trong thời kỳ mà quan hệ giữa hai bên đang tồi tệ nhất, Giáo Đình cũng không tổ chức hạm đội viễn chinh giết tới.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Hudson lập tức hiện ra 4 chữ "đe dọa quân sự". Hành động lần này của Giáo Đình rõ ràng là muốn chống lưng cho Vương quốc Quang Minh.
Bởi vì bên trong quốc gia này có rất nhiều hậu duệ của các quyền quý Giáo Đình, không giống với những quốc gia khác, mặc dù hậu trường đều không nhỏ, nhưng đa phần là con cháu chi thứ trong gia tộc.
"Giáo Đình đã gửi thông điệp cho chúng ta, bọn chúng đang muốn đả kích hải tặc, đồng thời muốn xuất binh giúp chúng ta quét sạch thuyền U Linh trong hải vực sương mù, đảm bảo đường biển được thông suốt."
Bá tước Francois vừa nói xong, sắc mặt của mọi người liền trở nên rất khó coi.
Mặc dù trên đại lục Aslante không có công ước về chủ quyền biển đảo, nhưng mọi người đã thầm chấp nhận phạm vi thế lực của riêng mình, hành động lần này của Giáo Đình rõ ràng là đã vượt quá giới hạn.
"Vừa đấm vừa xoa, bọn chúng đang muốn ép Vương quốc ta phải nhượng bộ!”
“Nhưng hiện giờ đang là thời kỳ chiến tranh đại lục, Giáo Đình cũng không dám tùy tiện phát động nội chiến trong nhân tộc.”
“Chúng ta nhất định phải nhanh chóng lùng bắt được thuyền U Linh, nếu cứ chậm chạp không tìm thấy, vậy thì tạm dừng hành động lùng bắt này đi.”
“Không thể làm ảnh hưởng đến việc đàm phán của chúng ta với năm nước thảo nguyên, chỉ cần chúng ta thỏa hiệp một lần vì bị uy hiếp, thì sau này sẽ còn có vô số lần này.”
“Nếu hạm đội của Giáo Đình muốn tiến về phương bắc thì cứ để bọn chúng tới đây!”
“Hội nghị Liên minh đang nhìn chằm chằm, cho dù đường biển có thể được thông suốt, chẳng lẽ Vương quốc Quang Minh còn dám bỏ trốn hay sao?"
Tể tướng Đại công tước Newfoundland cười lạnh nói.
Đối với Vương quốc mà nói, việc thả Giáo Đình tiến vào phạm vi thế lực của mình là một sự sỉ nhục, nhưng dù có bị sỉ nhục cỡ nào thì cũng còn tốt hơn là phải thỏa hiệp.
Trong tình huống không thể sử dụng vũ lực, hạm đội của Giáo Đình ngoài việc khoe khoang sức mạnh ra thì chẳng thể làm được gì nhiều.
"Tể tướng, chúng ta không thể phản kích được hay sao?"
Caesar IV có chút khó chịu chất vấn.
Quốc vương không phù hợp để đưa ra loại quyết định uất ức này, nhưng chuyện Tể tướng tự tác chủ trương vẫn làm cho y cảm thấy khó chịu.
Đương nhiên, chuyện làm cho Caesar IV tức giận hơn chính là sự khiêu khích đến từ phía Giáo Đình.
Vương quốc bị thiệt hại, người đứng mũi chịu sào chính là Quốc vương đã bị tổn thất quyền uy. Trong thời đại của Caesar III, Giáo Đình chưa bao giờ gây ra loại chuyện này.
"Bệ hạ, xin hãy đại cục làm trọng!"
"Bệ hạ, thế cục của Vương quốc đang rất gian khó..."
...
Quần thần không ngừng thuyết phục làm cho Caesar IV khóc không ra nước mắt. Y chỉ đang phát tiết sự bất mãn trong nội tâm mà thôi!
Hudson làm bộ như không thấy sự ủy khuất của Quốc vương.
Trước đây, những cuộc xung đột với Giáo Đình đều là chuyện đối chọi giữa hai thế lực lớn, nói trắng ra là việc chung.
Hai thế lực lớn kêu gào ầm ĩ, nhưng lại không ảnh hưởng gì nhiều đến mỗi cá nhân.
Còn trung tâm của cuộc tranh chấp này lại là con cháu hậu duệ của các quyền quý trong Giáo Đình, việc này có liên quan đến ân oán cá nhân.
Hơn nữa Vương quốc Alpha còn bị đổ lỗi cho vụ mất tích của tiểu đội tìm kiếm Thần khí, chuyện này càng làm cho mâu thuẫn giữa song phương bị nâng lên một tầm cao mới.
May mà tin tức về Thần khí chỉ mới là suy đoán của Giáo Đình, nếu như để cho bọn chúng biết được sự thật, e là sẽ phản ứng kịch liệt hơn.
Hơn nữa việc hạm đội của Giáo Đình tiến lên phía bắc là một sự khuất nhục đối với Vương quốc, nhưng đối với cá nhân hắn mà nói thì đây lại là một cơ hội.