Người dịch: Whistle
"Ngài Tư lệnh, chúng ta đã không còn nhiều vật tư nữa, nên giờ phải mau chóng tìm đường quay về.”
“Hơn nữa, hạm đội vẫn đang chờ chúng ta ra ngoài cứu viện, nếu như lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này, khiến cho hạm đội bị thiệt hại nặng nề, lúc đó sẽ không biết nên ăn nói như thế nào."
Tên Mục sư tóc trắng vừa nói hết lời, lão già áo đen ở bên cạnh đã lập tức phản đối nói:
"Phải vất vả lắm chúng ta mới tìm được đảo Độc Long, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.”
“Theo như tin tình báo mà chúng ta thu thập được, Thần khí có khả năng đã bị những tên phản đồ kia mang tới đảo Độc Long, nếu không lên đảo tìm một vòng thì mới là không biết nên bàn giao như thế nào!"
Hai bên đều có lý, Harmodi cảm thấy rối bời, sau khi do dự một lúc, gã liền hạ lệnh:
"Lên đảo tìm kiếm hai ngày, dù có thu hoạch hay không thì hai ngày sau cũng phải trở về."
. . .
Đợi mãi vẫn không thấy hạm đội của Giáo Đình ra ngoài, Hudson cũng âm thầm kêu khổ. Hắn đã ở lại đây quá lâu rồi, trong quân còn có một đống việc đang chờ hắn giải quyết.
Nhưng Hudson lại không cam tâm bỏ qua cơ hội làm suy yếu Giáo Đình này.
Nếu như tiêu diệt được toàn bộ số cao thủ này thì lực lượng cấp cao bên ngoài của Giáo Đình sẽ bị giảm mạnh.
"Các ngươi cứ chờ ở bên ngoài đi, ta vào trong xem thử tình hình ra sao."
Hudson vừa nói dứt lời, đám người ở bên cạnh liền vội vàng ngăn cản nói: "Nguyên soái, hải vực sương mù quá nguy hiểm, hay bằng. . ."
Có thể thấy là những người này đều rất lo cho hắn.
Với tình thế hiện giờ của Vương quốc Alpha, dù thiếu ai thì cũng không thể thiếu vị thống soái quân đội như Hudson được.
Trước khi chiến tranh đại lục kết thúc, Hudson chính là tài sản quý giá nhất của Vương quốc.
Nếu như Hudson xảy ra ngoài ý muốn, Vương quốc rất khó tìm được người thay thế trong thời gian ngắn, chuyện này sẽ là một thảm họa đối với các thế lực trong Vương quốc.
"Không cần phải lo lắng, diện tích của vùng biển này không tính là quá lớn. Cho dù bị mất phương hướng, ta cũng có thể chọn đại một hướng rồi bay ra ngoài."
Hudson bình tĩnh nói.
Nhưng những lời này lọt vào tai mọi người thì chẳng khác nào đang flex.
Đối với Cự Long mà nói, hải vực sương mù có diện tích mấy trăm ngàn km vuông không tính là lớn. Nhưng đối với nhân tộc thì đây lại là rất lớn.
Một tiếng long ngâm vang lên, Hudson lại tiến vào trong hải vực sương mù.
Sương mù dày đặc che hết tầm mắt, nhưng lại không thể che được tầm nhìn của Cự Long, Maxim nhẹ nhàng tiến vào bên trong hải vực và nhanh chóng tìm được vị trí của đảo Độc Long.
"Phía dưới có ba chiếc quân hạm, chắc là của Giáo Đình, có cần ta đi phá hủy bọn chúng không?"
Nghe tới lời truyền âm của Belersden, Hudson suýt nữa là hoài nghi lỗ tai của mình.
Lại neo thuyền ở sát Độc Long đảo, chẳng lẽ nơi này có thuộc tính tương khắc với Giáo Đình hay?
Lúc đầu hắn còn đang nghĩ xem nên làm cách nào để xử hết đám người này, nhưng hiện giờ thì không cần nghĩ nhiều như vậy nữa.
Chỉ cần phá hủy những chiếc thuyền bên dưới thì xác suất để những kẻ đang ở trên đảo có thể sống sót rời khỏi đây gần như bằng 0.
"Belersden, đi điều tra xem trên thuyền còn có cao thủ nào không trước, nếu không có nguy hiểm thì mới động thủ.”
“Thông báo cho thuyền U Linh tới đây, chuyện này còn bọn chúng đến chịu trách nhiệm."
Hudson cẩn thận nói.
Dù gì thì Giáo Đình cũng là một thế lực đỉnh tiêm có truyền thừa xa xưa của nhân tộc, không ai biết là Giáo Đình đang ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn.
Ví dụ như: Đại Dự Ngôn Thuật của Giáo Hoàng.
Chuyện lần này đã đủ để bọn chúng thi triển thủ đoạn đặc biệt rồi.
Theo lý mà nói, Giáo Hoàng sẽ không thể nào nhìn trộm số mệnh của cường giả Thánh Vực, nhưng lại khó đảm bảo bọn chúng không có ma pháp đảo ngược thời gian.
Ẩn núp sâu một chút, cho dù có khôi phục chiến trường lại trạng thái ban đầu thì cũng điều tra ra được Hudson lão gia.
Còn việc dự đoán chính xác hơn, không phải Hudson khoác lác, Thần khí trên tay hắn cũng không phải ăn chay.
Không cần sử dụng, chỉ cần mang theo bên người là có thể làm rối loạn số mệnh.
Nếu không phải vậy thì Giáo Đình đã được Thần khí của mình từ lâu rồi.
. . .
Phỉ Thúy cung, sau khi nhận được tin tức tốt, Caesar IV cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Vương quốc còn chưa ra tay mà người của Giáo Đình đã chết trước rồi, y cảm thấy việc này giống như những câu chuyện Thần Thoại vậy.
Các báo cáo của những đại quý tộc vùng duyên hải đều na ná nhau. Đối với vụ án toàn bộ hạm đội của Giáo Đình đều bị tiêu diệt, mọi người đều nhất trí kết luận là vì: Quan chỉ huy của Giáo Đình quá ngu.
Còn vấn đề bỏ đá xuống giếng, mọi người đều ăn ý không đề cập đến.
Chuyện này đều do hải tặc gây ra, không hề liên quan gì đến quân đội Vương quốc. Trách nhiệm lớn nhất của Vương quốc chỉ là không tới cứu viện kịp thời.
Nhưng loại chuyện này không thể nào nói ra được, bởi vì đâu ai ngờ rằng hạm đội Giáo Đình mạnh mẽ như vậy mà cũng sẽ toàn quân bị diệt!
"Dù biết rõ là Ma Tinh pháo không thể phát huy tác dụng trong hải vực sương mù mà bọn chúng vẫn dám mang theo hạm đội vào trong.”
“Xem ra Giáo Đình thật sự đã suy tàn rồi, con mèo con chó gì cũng có thể ngồi lên chức cao!"
Caesar IV không nhịn được cảm thán nói.
Nếu như cao tầng của Giáo Đình đều có tiêu chuẩn như vậy thì y cũng không cần phải quan tâm nữa. Không cần đến Vương quốc xuất thủ, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tự chơi chết bản thân.
Trong thâm tâm của Caesar IV, suy nghĩ về việc lập Giáo Đình mới lại sâu thêm mấy phần.
"Bệ hạ, dù toàn bộ hạm đội của Giáo Đình đã bị hủy diệt, nhưng e là chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.”
“Không chừng hiện giờ đám người ở Thánh sơn kia đang phát điên rồi. Nếu như không tìm được hung thủ, không ai biết là bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì.”
“Vì chúng ta không làm chuyện này, nên cũng không cần thiết phải đứng ra gây thù chuốc oán.”
“Tốt nhất là chúng ta nên âm thầm rải những thông tin trong tay ra bên ngoài, để bọn chúng đi tìm thuyền U Linh tính sổ!"
Bá tước Francois cười trên nỗi đau của người khác nói.