Thấy Âm Ảnh Vương nhượng bộ, Cự Nhân vương do dự một hồi liền chậm rãi gật đầu.
Loại chuyện như "báo thù" đương nhiên là càng nhiều binh lực càng tốt. Quân địch hiện giờ lại là danh tướng đại lục, nên dù cẩn thận hơn nữa cũng không đủ.
Chỉ là trong thâm tâm Cự Nhân vương vãn luôn cảm thấy không thích hợp, dường như có đại sự gì đó sắp xảy ra vậy. ...
Đại quân không ngừng xâm nhập vào hậu phương của quân địch, Hudson cũng trở nên cẩn thận hơn. Không chỉ sắp xếp rất nhiều thám mã, mà còn thường xuyên sai Belersden ra ngoài đi dạo một vòng, nhìn xem có đại quân địch nhân đang chạy về phía này hay không.
Tiếc là hiện thực hoàn toàn ngược lại, đừng nói là chủ lực của quân địch, ngay cả việc sắp xếp một nhóm quân nhỏ để tập kích quấy rối cũng chẳng có.
Làm nhiều sai nhiều, không làm không sai.
Quân địch án binh bất động, Hudson cũng cảm thấy phiền muộn. Quân đội lần này mà hắn mang đến đều là kỵ binh, nên hắn chẳng có hứng thú gì với việc công thành nhổ trại cả.
Nếu như quân địch vẫn tiếp tục bất động, lúc đó hắn thật sự chỉ có thể mang theo quân đội tiến vào Công quốc Orton, cùng với quân đội của Người Mosey giáp công quân đoàn nam chinh của đối phương.
Nhưng vấn đề là nếu làm vậy thì quân viễn chinh cũng sẽ nằm trong vòng vây của quân địch. Nếu như không thể lấy được đột phá trong thời gian ngắn thì sẽ bị địch nhân vây quanh tứ phía. ...
"Ở ngoài ba trăm dặm có một đội quân địch gồm mấy vạn người, bọn chúng đang đi về phía tỉnh Declas."
"Belersden, ngươi có chắc là mình không nhìn lầm không?"
Hudson kinh ngạc hỏi.
Đối với hai đội đại quân mà nói, khoảng cách ba trăm dặm đã là một khoảng cách an toàn rồi, nhưng chuyện này còn phải xem là đối với quân đội gì nữa.
Kỵ binh bình thường chạy một mạch ba trăm dặm là có thể làm cho chiến mã mệt chết, nhưng quân viễn chinh thì khác.
Có ma pháp dược tề của hắn, chiến mã phi nước đại ba trăm dặm mà vẫn còn có thể sinh long hoạt hổ.
"Hudson, ngươi đây nghi ngờ bổn hùng không biết đếm sao?"
Đối mặt với lời chất vấn của Belersden, Hudson chỉ đành lúng túng nở nụ cười. Thiên phú toán học của gấu con hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Belersden còn có thể xem hiểu được sổ sách của "hùng bảo", huống chỉ bây giờ chỉ là dự đoán số lượng quân địch. ...
Doanh trại của Tộc Âm Ảnh.
"Phụ vương, không phải đã nói là chỉ kéo dài thời gian, không quyết chiến với quân chủ lực của nhân tộc à, sao ngài lại thay đổi chủ ý?"
Một thiếu niên vội vàng hỏi.
Muốn lăn lộn trên đại lục Aslante, điều quan trọng nhất mà các chủng tộc nhỏ yếu phải học được chính là: quan sát thời thế.
Xét theo tình hình trước mắt, nếu liên minh Thượng Cổ Di tộc quyết chiến với quân chủ lực của nhân tộc, dù thắng hay thua thì cũng đều chịu thiệt.
Không có đủ thực lực, cho dù hiện giờ chiếm được nhiều lãnh thổ cỡ nào thì sau này cũng phải phun ra ngoài.
Thay vì mạo hiểm liều mạng với quân viễn chinh mà Hudson thống lĩnh, chẳng thà cố gắng kéo dài thời dài, bảo toàn thực lực phe mình nhiều nhất có thể.
"Kế hoạch không theo kịp biến hóa. Ellen, có rất nhiều chuyện trên thế giới này không phải cứ muốn là có thể làm được."
"Quân địch cố ý tiến vào Công quốc Orton, tấn công quân đoàn nam chính của chúng ta từ phía sau, chuyện này là một mối đe dọa rất lớn với liên minh."
"Phái chủ chiến đang hoạt động rất mạnh, những hệ phái trung lập trong liên minh sẽ nhanh chóng bị bọn họ thuyết phục. Chúng ta thế đơn lực bạc, không đủ sức để ngăn cản bọn hắn, nên chỉ có thể thuận thế mà làm."
"Hiện giờ chỉ có thể nhờ vào sự phù hộ của thần Âm Ảnh, hy vọng lần quyết chiến này đừng xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ rất phiền phức."
Âm Ảnh Vương thất lạc nói.
"Phụ vương, trận chiến bại lần trước hoàn toàn là do sai lầm, sẽ không thể nào xảy ra một lần nữa trong tình huống bình thường."
"Hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt binh lực, đánh bại một chủng tộc nhỏ yếu như nhân tộc là hoàn toàn có thể không cần tốn nhiều sức lực."
"Ngài có gì phải lo lắng chứ?"
"Thay vì lo lắng những chuyện này, chẳng thà nghĩ xem nên làm sao mới có thể thống nhất liên minh, tập hợp lực lượng của các chủng tộc để đối kháng với nhân tộc, gây dựng lại..."
Không đợi Ellen nói hết lời, Âm Ảnh Vương đã ngắt lời nói: "Chuyện này nào có đơn giản như con nghĩ vậy."
"Thống soái của quân địch chính là danh tướng số 1 trên đại lục, biết rõ là có khả năng bị chúng ta vây công, vậy mà vẫn dám gióng trống khua chiêng chạy tới, nhất định là còn có thủ đoạn khác đang chờ chúng ta."
"Cho dù địch nhân không có phương án dự phòng, ở trên đại bình nguyên này, dùng bộ binh để quyết chiến với kỵ binh cũng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt."
"Huống chi, vấn đề chỉ huy vẫn luôn là điểm yếu của liên minh, các tộc đều có quyền chỉ huy độc lập, đánh những trận chiến chiếm ưu thế thì còn có thể phối hợp được, nhưng một khi phát sinh biến cố..."
"Haizz!"
"Lỗi lớn nhất trong trận thảm bại của liên quân tại Pháo đài August lần trước chính là do quyền chỉ huy nội bộ không thống nhất, không thể tổ chức phản công kịp lúc."
"Còn chuyện thống nhất liên minh, sau này cũng đừng nhắc đến, hiện giờ liên minh không thể chịu thêm khó khăn trắc trở nữa."
Quyền chỉ huy quân sự có liên quan đến sinh tử tồn vong của chủng tộc, các tộc sẽ không nhả ra.
Hậu quả của việc chỉ huy độc lập chính là: có lợi ích thì ai cũng muốn cướp làm, nhưng những công việc bẩn thỉu cực nhọc thì lại không có người làm.
Tuy nhiên, chiến tranh luôn cần có người hy sinh, điều này tạo ra một nghịch lý.
Những người có học thức trong liên minh đã nhận ra rằng: Cấu trúc trong tổ chức của liên minh Thượng Cổ Di tộc không thể thỏa mãn được nhu cầu thực tế.
Nếu muốn trở thành một thế lực lớn có quyền lên tiếng trên đại lục thì phải thống nhất bách tộc, đồng tâm hiệp lực thành lập một Vương quốc.