Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1211 - Chương 1211: Mùa Mưa Đến

Chương 1211: Mùa Mưa Đến Chương 1211: Mùa Mưa Đến

Trong một lần tình cờ khi còn là thiếu niên, Cairne đã nhận được truyền thừa và còn tu luyện nhập môn, tiếc là người dẫn đường của y bất hạnh bị Giáo Đình ra tay sát hại, nên không thể học được hết toàn bộ kiến thức.

Phán đoán thời tiết thì được, nhưng xem bói tương lai thì lại cực kỳ khó.

Cuộc sống của các dị đoan không dễ chịu gì, một người xuất thân là tiểu quý tộc như Cairne vẫn luôn phải che giấu thân phận, ngày thường đều cố tình lảng tránh nhân viên Giáo Đình .

Sơn Địa Lĩnh mới vừa được khai hoang, sức ảnh hưởng của Giáo hội ở đây là cực kỳ nhỏ bé, cộng thêm thanh danh của Hudson đủ vang dội, nên Cairne mới thuận thế tìm nơi nương tựa.

Thông qua tiếp xúc trong thời gian dài, y phát hiện lãnh chúa lão gia của mình có mâu thuẫn với Giáo Đình, sau khi xác định lãnh chúa lão gia sẽ không giao mình cho Giáo Đình, Cairne liền an tâm ở lại.

Lúc đầu y còn che giấu tung tích, nhưng sau này khi phát hiện không chỉ lãnh chúa lão gia của mình có tính cách phản Giáo Đình, mà toàn bộ giới cao tầng trong Vương quốc Alpha đều có tính cách như vậy, Cairne liền không thèm che giấu nữa.

Trong Sơn Địa Lĩnh còn có không ít nhân viên dị đoan giống như y. Đặc biệt là sau khi Hudson đảm nhiệm chức viện trưởng danh dự của Học viện Áo Thuật, số lượng dị đoạn hội tụ tại đây ngày càng nhiều.

Người khác dám đến, Hudson liền dám thu. Chỉ cần không phải những kẻ xấu làm hại tứ phương, hắn không thèm để ý người đó có phải là dị đoan hay không.

Nói một câu không dễ nghe, vào thời thượng cổ, khi nhân tộc còn yếu thế, những chức nghiệp này đều được xếp vào hàng ngũ chính quy.

Sau khi nhân tộc không ngừng quật khởi, Giáo Đình thuận thế phát triển lớn mạnh, những chức nghiệp này gây bất lợi cho việc truyền bá tín ngưỡng, cho nên mới bị xếp vào hàng ngũ dị đoan.

Đương nhiên, sau lưng chuyện này còn giấu rất nhiều lợi ích.

Đối với loại biến cố này, Hudson hiểu rất rõ. Sau khi làm xong bánh gato, càng ít người chia thì càng tốt.

Mọi chuyện đã là quá khứ, hiện tại là thời đại mới, ánh mắt phải nhìn về phía trước.

"Truyền lệnh xuống, tăng tốc độ hành quân, đến đỉnh núi trước mặt xây dựng cơ sở tạm thời!"

Hudson quyết đoán hạ lệnh.

Dầm mưa không phải là một lựa chọn tốt, cho dù cơ thể của mọi người đều rất tốt, có thể chịu đựng được. Nhưng các vật tư mang theo thì lại không chịu nổi sự tàn phá của mưa gió. ...

"Cái thời tiết quỷ quái đáng chết này, quả thực là không muốn để cho người ta sống nữa mà!"

Nhìn thấy đám đồng minh của mình đang trốn trong doanh trại trú mưa, mà bản thân và tộc nhân thì chỉ có thể ở bên ngoài tắm mưa, Kaveh liền cảm thấy ao ước đố kỵ không thôi.

Cũng hết cách rồi, hình thể của Tộc Cự Nhân quá khổng lồ, số lều vải cướp được từ trong tay nhân tộc vốn không đủ không gian để chứa đám to con như bọn chúng.

Vải chống nước thì cũng cướp được không ít, nhưng chỉ nhìn vào hình thể khổng lồ là biết bọn chúng không có đôi tay khéo léo rồi.

Tộc Cự Nhân đã quen với cuộc sống màn trời chiếu đất từ lâu. Ngoài một số ít huyệt động thiên nhiên là có thể cung cấp nơi ở cho bọn hắn, hầu hết thời gian cự nhân đều sống ngoài hoang dã.

Những tên cự nhân không chịu nổi sự khắc nghiệt này sớm đã bị thiên nhiên đào thải rồi. Bởi vì sống trong thế giới băng tuyết, nên bọn chúng còn có một tên tuổi vang dội ở bên ngoài là —— Băng Sương cự nhân.

Trong tên mang theo hai chữ "Băng sương", không có nghĩa là bọn chúng thích loại thời tiết quỷ quái này. Kết quả của việc làm bạn với khí trời ác liệt lâu dài chính là: Tộc Cự Nhân khát vọng có được một vùng lãnh thổ để tắm dưới ánh nắng mặt trời hơn bất kỳ chủng tộc nào.

"Kaveh, ngươi bớt ồn ào đi. Tộc Cự Nhân các ngươi không cần nghỉ ngơi, nhưng bọn ta thì cần!"

Trong doanh trại truyền đến một giọng nói làm cho Kaveh tức đến dậm chân. Nếu không phải lo làm ảnh hưởng đến hiệp ước, gã ta nhất định sẽ tìm đối phương solo, để cho đối phương biết được hậu quả của việc dám chọc giận một cự nhân là như thế nào.

"Pamela, ngươi thì nghỉ ngơi cái quái gì! Mau dậy trực ban cho ta, hôm nay đến lượt các ngươi phụ trách tuần tra cảnh giới. Lỡ như để cho quân địch đánh lén, tiểu tử ngươi sẽ phạm phải sai lầm lớn đó."

Kaveh kêu gào nói.

Quân địch có đánh tới hay không thì gã không biết, dù sao gặp phải loại chuyện "vui vẻ" như trời mưa này, không thể chỉ để cho một mình Tộc Cự Nhân gánh chịu được, nhất định phải kéo thêm một vài kẻ xui xẻo, nếu không gã ta cảm thấy không công bằng.

"Kaveh, ngươi thật sự là một thằng ngu, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không hiểu được, sống chi cho chật đất vậy."

"Chúng ta đang ở hậu phương, lấy đâu ra địch nhân mà đánh lén?"

"Quân địch cách nơi này gần nhất cũng còn khoảng 300-400 dặm nữa, trời thì đang mưa tầm tả, quân địch lấy cái gì mà đánh lén."

"Ta thấy người tắm mưa tắm đến hồ đồ rồi, ngay cả thường thức quân sự cơ bản nhất cũng quên mất."

Pamela khinh thường nói.

Muốn cướp trại cũng phải cân nhắc đến tình huống thực tế, không phải chỉ cần vỗ đầu là có thể hoàn thành. Hành quân trong đêm mưa tầm 300-400 dặm để đánh lén, quả thực là đang nằm mơ.

Đường lầy sẽ hạn chế tính cơ động của kỵ binh, nếu như thật sự xảy ra đại chiến trong mưa thì sẽ càng có lợi cho bộ binh hơn.

"Hừ!"

"Loại chuyện này, ai biết được?"

"Lỡ như quan chỉ huy quân địch đột nhiên bị sốt, muốn đánh lén vào thời điểm này, ngươi không ra ngoài tuần tra, làm cho quân đội uổng phí mất chiến cơ, sau này nếu bị hỏi tội thì tiểu tử ngươi phải chịu trách nhiệm."

Kaveh ngoan cường giải thích.

Thua người không thua trận. Mặc dù trong lòng Kaveh đã đồng ý với phán đoán của Pamela, nhưng chuyện này có liên quan đến mặt mũi của bản thân, cho nên ngoài miệng tuyệt đối không thể nhận thua.

Bình Luận (0)
Comment