Kỵ binh thích đánh những trận chiến cơ động nhất. Mặc cho thế công của quân địch có hùng hổ như thế nào cũng chẳng sao, chỉ sợ quân địch ở yên tại chỗ bất động, giống như một cái xác rùa đen vậy. ...
"Bệ hạ, tiền tuyến truyền về tin chiến thắng."
"Hôm qua, quân đoàn Ma thú dưới trướng quân viễn chinh đã đánh tan năm vạn đại quân của liên minh Thượng Cổ Di tộc tại địa khu Croth của Vương quốc Warhammer."
"Trước mắt thì quân viễn chinh đang vây quét bại binh, chi tiết chiến tích cụ thể vẫn còn đang được thống kê."
Bá tước Martins mừng rỡ báo cáo.
So với chiến tích đánh tan 300. 000 quân địch lần trước thì chiến tích lần này dường như chẳng là gì cả, nhưng phóng tầm mắt khắp toàn bộ chiến trường Bắc đại lục, đây chính là một chiến tích cấp 1.
Từ lúc khai chiến đến giờ, các quốc gia Bắc đại lục cũng từng giành được thắng lợi, nhưng sau lưng của một trận thắng là một sự tổn thất nặng nề.
Chỉ có hai trận đại thắng của quân viễn chinh là bị tổn thất cực kỳ bé nhỏ, như thể mọi người đang đối mặt với hai kẻ địch khác nhau vậy.
Đây đều là vấn đề nhỏ, dù sao Vương quốc Alpha vẫn luôn là đệ nhất cường quốc ở Bắc đại lục, thống soái Hudson cũng là đệ nhất danh tướng ở Bắc đại lục, sau khi cảm khái một chút, mọi người liền cảm thấy quen thuộc.
Hiện giờ mọi người đã là đồng minh, mặc kệ là ai đánh thắng trận cũng đều là một tin tức tốt đối với Công quốc Mosey.
Điều tiếc nuối duy nhất là quân đội của Công quốc không tham gia vào chiến dịch lần này, bỏ qua một cơ hội ăn ké chiến công.
Không phải là họ ham muốn quân công, tất cả những người ở trong đại điện đều là trụ cột của Công quốc Mosey, bọn họ không thiếu một chút quân công này.
Mấu chốt là vì địa vị quốc tế.
Cường quốc đều do đánh mà ra, lấy Vương quốc Alpha làm ví dụ, cho dù có tổn thất nặng nề trong chiến tranh thì cũng không ai dám xem Vương quốc Alpha là quả hồng mềm.
Vừa ra sân liền giành được 2 trận thắng, chuyện này làm cho danh vọng của Vương quốc Alpha được nâng lên đỉnh phong.
Đá đặt chân của họ không chỉ là liên minh Thượng Cổ Di tộc, mà còn có cả các quốc gia của Bắc đại lục.
Danh vọng là thứ hư vô mờ mịt, thoạt nhìn chỉ là hư danh, trên thực tế lại là căn cứ để phân chia lợi ích sau chiến tranh.
Kế hoạch của Công quốc Mosey vô cùng đơn giản, bản thân mình đánh không lại quân địch, vậy thì đi theo Vương quốc Alpha ăn ké chiến công là được.
Cái danh cường quốc số 1 Bắc đại lục thì đã không có cơ hội, nhưng cường quốc số 2 Bắc đại lục thì còn nha.
Chỉ cần có sự hiện diện trong các cuộc chiến, đến lúc chia cắt lợi ích sau chiến tranh, bọn họ hoàn toàn có thể cắn được một miếng thịt từ trên cố thổ của Vương quốc Warhammer.
Con người mà, phải có lý tưởng. Dù đang ở trong nghịch cảnh thì cũng không làm ảnh hưởng đến giấc mộng đại quốc của họ.
"Để Raquel thống lĩnh 18 quân đoàn tiến vào Vương quốc Warhammer, nghe theo mệnh lệnh của Nguyên soái Hudson để tác chiến."
George mặt không đổi sắc hạ lệnh.
Mặc dù không biết kế hoạch tác chiến sau này của Hudson như thế nào, nhưng công tác chuẩn bị thì nhất định phải có.
Lỡ như tiền tuyến tác chiến thuận lợi, có thể đánh tan liên minh Thượng Cổ Di tộc, vậy thì trong quá trình thu hồi lãnh thổ của Vương quốc Warhammer nhất định phải có bóng dáng của quân đội Công quốc.
Không ra ngoài đoạt địa bàn là không được, lần này, vì mua chuộc Caesar IV và Hudson, George đã bỏ hết tất cả vốn liếng.
Nạn dân chỉ là tiền đặt cọc mà thôi, số dư sau đó mọi người vẫn còn chưa thương lượng!
Nhân khẩu chỉ có thể dùng để mua chuộc loại quý tộc lãnh chúa đang vô cùng thiếu nhân khẩu như Hudson.
Caesar IV có gia nghiệp lớn, nên kiến thức sẽ không hạn hẹp như vậy. Nếu như thật sự thiếu sức lao động, với mạng lưới quan hệ nhân mạch của vương thất, muốn giải quyết chuyện này cũng không khó.
Chuyện có liên quan đến lợi ích, dù là thân thích cũng phải tính cho rõ ràng. Lợi ích + ân tình đã hứa trước đó chỉ giới hạn trong việc phái binh tiếp viện Công quốc Mosey.
Nếu như Công quốc Mosey muốn Vương quốc Alpha phối hợp, giành được lợi ích lớn hơn sau khi chiến tranh kết thúc, vậy thì nhất định phải thêm tiền.
Trên đại lục Aslante, vấn đề khó khăn nhất khi muốn tiến hành khuếch trương chính là cơ sở pháp lý. Lần tàn phá bừa bãi này của dị tộc về cơ bản là đang dọn sạch chướng ngại pháp lý.
Theo một ý nào đó mà nói, việc Vương quốc Warhammer thất thủ cũng có thể xem đây thành một nơi vô chủ.
Chiếm đoạt hết toàn bộ lãnh thổ là không thực tế, nhưng dùng danh nghĩa ủng hộ đồng minh phục quốc để kiếm một chút thù lao thì vẫn được.
Phục quốc là chuyện có tác động rất lớn đến địa chính trị. Trong số các thành viên của vương thất Warhammer may mắn thoát được một kiếp, ai là người ra giá càng cao, càng không có ranh giới cuối cùng thì kẻ đó sẽ là vương giả tương lai của Vương quốc Đông Warhammer và Vương quốc Tây Warhammer.
Nếu như làm căng hơn một chút, Vương quốc Warhammer thành bị chia 5 xẻ bảy cũng là chuyện hoàn toàn có thể được.
Đương nhiên, những kế hoạch này đều chỉ diễn ra trong tình huống nhân tộc giành được chiến thắng, còn nếu nhân tộc thất bại trong cuộc chiến tranh đại lục này thì coi như bỏ.
Nguyên nhân mà George có suy nghĩ thế này là vì những trận thắng của quân viễn chinh đã tạo thêm lòng tin cho y.
"Bệ hạ, tốc độ tấn công của đại quân Tinh Linh rất nhanh."
"Sau khi Công quốc Cantrue thất thủ, vương đô của Công quốc Usda cũng vừa mới bị công phá, trước mắt thì họ đã rút vào trong vùng núi tiếp tục chống cự."
"Tình hình ở Công quốc Fick cũng đang vô cùng nguy hiểm, thất thủ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Sau khi tam đại công quốc đều bị công phá, chúng ta sẽ phải đối mặt trực diện với đại quân Tinh Linh."
"Nếu như lúc này điều động một lượng lớn binh lực tiến vào Vương quốc Warhammer thì sợ là sẽ làm ảnh hưởng đến tình hình chiến đấu sau này. Hay là chúng ta hỏi ý kiến của Nguyên soái Hudson trước đí."
Bá tước Martins uyển chuyển khuyên.