Tình hình của những Vương quốc lớn còn lại cũng chẳng khác mấy, thường là đến giai đoạn hậu kỳ của chiến tranh đại lục mới có cường giả Thánh Vực xuất hiện, mở ra thời kỳ hưng thịnh.
Mặc dù là vậy, số lượng này cũng sẽ không quá nhiều. Ngay cả thời đại Thượng Cổ Thần Thoại cũng chưa từng xuất hiện tình trạng Thánh Vực đi đầy đất.
Đưa mắt nhìn Delise rời đi, Hudson liền phát tiết cơn giận vào người của đám Vương giả ở trên chiến trường. Nếu như không phải vì bị lũ này quấy rối, vòng vây đã sớm khép chặt rồi.
Chỉ cần bát được một tên Tinh Linh Thánh Vực làm đồng Chip, yêu cầu ký kết một phần hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau sẽ thành công 100%.
Nào giống như hiện giờ, là bên yếu thế, Vương quốc vẫn luôn ở thế bị động trong cuộc đàm phán.
Sự thật chứng minh, mặc dù đều là vương giả của các chủng tộc, nhưng thực lực và trình độ đều có khác biệt rất lớn.
Vương giả của những chủng tộc hơi mạnh đều là cường giả cấp 8; Còn vương giả của các chủng tộc nhỏ yếu, vậy mà còn yếu hơn cả con gà Hudson.
Nguyên nhân mà bọn chúng có thể tham gia vào hàng ngũ quyết sách trong liên minh Thượng Cổ Di tộc là vì nhân khẩu của những chủng tộc này tương đối nhiều, dựa vào thực lực tổng hợp để có được một chỗ cắm dùi.
"Tôn giả chạy rồi!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, đại doanh vốn đang trong tình trạng hỗn loạn thì nay càng trở nên mất trật tự hơn.
Như thể bị rút sạch tinh thần, sĩ khí của Liên quân Thượng Cổ Di tộc vốn đã không cao, hiện giờ chẳng có chút đấu chí nào.
"Rút!"
Sau khi rút ra được bài học lần trước, Cự Nhân vương liền dẫn đầu hạ lệnh rút lui.
Hình thể lớn nhất sẽ bị đánh nhiều nhất. Lý trí nói cho ông ta biết, nếu như hôm nay không tranh thủ thời gian bỏ chạy, sợ là sau này Tộc Cự Nhân sẽ bị xóa tên khỏi đại lục Aslante.
Đương nhiên, cho dù có thể thoát được kiếp nạn lần này thì Tộc Cự Nhân cũng chưa chắc có thể truyền thừa tiếp.
Lỗ hổng này vừa mở ra liền không thể bịt nó lại được nữa. Lúc đầu Liên minh vốn dùng quân pháp nghiêm khắc nhất để ngăn chặn đào binh, nhưng ở trước mặt một hệ thống đào binh thì quân pháp đã không còn bất kỳ tác dụng gì.
Chuyện làm cho Hudson cảm thấy khó chịu là đại quân Tinh Linh đã không thấy đâu nữa. Trong doanh trại Tinh Linh chỉ còn lại 80-100 lên Tinh Linh tuổi già đang giả vờ giả vịt.
Đại quân giết tới, những lão già này liền vô cùng lưu manh nhắc đến minh ước vạn tộc, muốn nhận được đãi ngộ của một tù binh nên mới đầu hàng.
Nguyên nhân chủ yếu mà Hudson phát động tràng chiến dịch này chính là vì muốn kiếm được nhiều đồng Chip cho Bộ Ngoại vụ, để họ có vị thế cao hơn trên bàn đàm phán.
Hiện giờ quân địch đã chạy rồi, chỉ còn lại một đám người già yếu. Muốn dùng những lão già này để uy hiếp Tộc Tinh Linh sợ là đang nằm mơ.
Còn về phần Liên minh Thượng Cổ Di tộc, đều là một đám tiểu tộc bất nhập lưu. Nếu như đoàn kết lại thì còn có thể gây ra một chút phiền phức cho nhân tộc, nhưng Hudson đã chôn xuống rất nhiều hạt giống xung đột giữa các chủng tộc.
Ngay cả việc xuất thủ vừa rồi, Hudson cũng chỉ chọn những tên Vương giả phản nhân tộc để giết, còn những kẻ theo phe chủ hòa đều bị hắn tha bổng.
Sau khi trải qua chuyện này, trong đầu của những vị Vương giả này đều tràn ngập chủ nghĩa thất bại, sau khi trở về cũng chỉ có thể làm vật cản đường.
Ngay cả khi may mắn còn sống từ trong chiến tranh đại lục thì những tiểu tộc này cũng sẽ bị thanh toán trong tương lai. Chẳng qua người ra tay thanh toán không phải là Hudson, mà là chủ nhân sẽ sở hữu mảnh đất này trong tương lai.
Rốt cuộc là Vương quốc Đông Tây Warhammer sẽ được khôi phục, hay là bị các đại quý tộc ở trung nam bộ tu hú chiếm tổ chim khách, chuyện này chẳng có liên quan gì đến Hudson.
Các quốc gia đại lục không có khả năng bỏ mặc Vương quốc Alpha khuếch trương thế lực đến nơi này, Vương quốc Alpha cũng không có tâm tư mở rộng về phía tây. Cho dù giành được thắng lợi trong cuộc chiến thì Vương quốc cũng chỉ chĩa họng súng về phương bắc.
Báo thù thú nhân chỉ là phụ, điều quan trọng nhất là Vương quốc cần một hậu phương vững vàng. Nỗi khổ của việc tác chiến cả 2 mặt trận, chịu một lần là đủ rồi, không ai muốn chịu thêm lần thứ hai.
Tiếng la giết vẫn còn đang tiếp tục vang lên, nhưng cuộc chiến đã dần đi đến hồi kết. Ánh trăng sáng ngời chiếu lên trên mặt đất, hiện ra từng vòng huyết nguyệt, ngay sau đó liền có vô số sinh vật Vong Linh chui ra từ trong đó.
Hudson lập tức nhận ra được chuyển không ổn. Nơi này nào đâu phải quân doanh, rõ ràng là một cánh cửa thông tới địa ngục mà.
"Belersden, Maxim, mau phá hủy tế đàn đi!"
Hudson vội vàng nói.
Một rồng một gấu lập tức phát động công kích về phía tế đàn đang hội tụ năng lượng mà không hề do dự. Đám cường giả nhân tộc ở trên chiến trường cũng lập tức xuất thủ.
Đám Linh mục dị tộc bảo vệ tế đàn thì phát ra những tiếng cười quỷ dị, sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên, cả tòa tế đàn đều bị nổ tanh bành.
Uy lực của vụ nổ không thua gì cấm chú, nó đang lan ra khắp bốn phương tám hướng, dọa cho đám cường giả vội vàng xuất thủ ngăn cản.
Nhìn thấy bụi đất bay đầy trời, Hudson không nhịn được cảm thán nói: "Thật là độc ác!"
Hắn tuyệt đối không ngờ là địch nhân sẽ bố trí một cái tế đàn giấu ở trong quân doanh, lấy vong hồn đã chiến tử của hai bên làm tế phẩm để triệu hoán sinh vật Vong linh.
Nếu để cho kế hoạch của địch nhân thành công, quân viễn chinh sẽ bị tổn thất nặng nề, đây rõ ràng là lối đánh lưỡng bại câu thương.
Kế hoạch của địch nhân tuy rất tốt, nhưng tiếc là bọn chúng lại không ngờ rằng quân đội phe mình lại yếu đến như vậy, ngay cả chuyện kéo dài thời gian cũng làm được.