Nếu xét về thực lực tổng hợp, Vương quốc Frank cũng không yếu hơn Tộc Tinh Linh, nếu như không có thế lực khác, trực tiếp phát động chiến tranh toàn diện cũng không sao.
Nhưng hiện giờ hai bên một nam một bắc, thuộc loại: Đánh thắng không có chỗ tốt, đánh thua thì lỗ vốn.
Muốn thực hiện nghĩa vụ của phong quân thì nhất định phải xuất binh tiếp viện. Nếu phái ít quân thì đó chính là đang tặng đầu người; Còn nếu phái nhiều quân đội thì Vương quốc lại không chịu nổi tổn thất.
"Hiện giờ các nước đều không chịu xuất lực, tổ chức liên quân cũng không được, các khanh cảm thấy nên làm như thế nào?"
Charles III vô kế khả thi hỏi.
Nếu biết trước là sẽ phỏng tay như vậy, Charles III sẽ không ham một chút thu thuế kia, mà để cho mảnh thuộc địa ở Bắc đại độc lập ra ngoài, vậy thì hiện giờ đã không có chuyện gì rồi.
"Bệ hạ, thế cục ở Bắc đại lục đã không thể cứu vãn được nữa."
"Vương quốc Warhammer sụp đổ, Tam đại Công quốc thất thủ, Công quốc Orton bị hủy diệt, Công quốc Mosey bị trọng thương nguyên khí, trừ Vương quốc Alpha là còn giữ được một ít thực lực ra thì chẳng còn nước nào có thể gọi là cường quốc nữa."
"Vài ngày trước, Vương quốc Alpha bộc phát một trận, gần như đánh tàn Liên minh Thượng Cổ Di tộc, nhưng đó cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn."
"Sau khi Thú nhân phát động xâm lược phương bắc, bọn hắn chỉ có thể tập trung binh lực để phòng thủ Bắc Cương, căn bản không đủ sức để ngăn cản đại quân Tinh Linh xuôi nam."
"Nerin, Grint, Nadar đều là những nước nhỏ, Corubia thì đã bị Người Hessen thâu tóm từ trước đó rồi, không còn nước nào có tác dụng nữa."
"Những khu vực còn lại, ngoài hai mảnh thuộc địa của Vương quốc ta ra, phần còn lại đều thuộc địa của các đại quý tộc khác. Xét theo tình hình trước mắt thì bọn hắn đã chuẩn bị từ bỏ."
"Một cây chẳng chống vững nhà, ngay cả khi Vương quốc ta chịu dốc hết vốn liếng thì cũng rất khó có thể giữ được hai mảnh thuộc địa kia, không bằng dứt khoát từ bỏ luôn đi."
"Đúng lúc là Vương quốc ta vừa thu được một vùng lãnh thổ rộng lớn sau khi hủy diệt Vương quốc bán thú nhân, chỉ cần chuyển lãnh chúa ở phía bắc về đây, để cho họ dọn dẹp bán các bộ lạc thú nhân là được."
Tể tướng Công tước Bergson đề nghị.
Muốn các quý tộc lãnh chúa vứt bỏ những lãnh địa đang phát triển để chạy đi khai hoang một mảnh đất mới, chuyện này quả thật có chút khi dễ người, nhưng giờ là tình huống đặc biệt.
Đại quân Tinh Linh đã sắp giết đến cửa nhà rồi, nếu không chạy bây giờ thì sẽ không có cơ hội chạy nữa. Đúng là sau khi di dời đất phong thì sẽ chịu thiệt về mặt kinh tế, nhưng so với mạng nhỏ thì chút thiệt hại này chẳng đáng là gì.
Chuyện thay đổi đất phong này, chỉ cần quý tộc lãnh chúa và Quốc vương đều đồng ý thì những người khác sẽ không có ý kiến.
Dù là có thêm một bầy quý tộc trở về cướp miếng ăn thì cũng còn tốt hơn chuyện vì một mảnh đất phong mà kéo Vương quốc xuống vô tận thâm uyên.
Nếu như Vương quốc lựa chọn liều mạng với đại quân Tinh Linh, vô luận thắng bại cuối cùng có như thế nào thì Vương quốc Frank cũng là bên thua.
"Bệ hạ, ngài Tể tướng nói không sai. Chỉ là hai mảnh thuộc địa mà thôi, căn bản không đáng để chúng ta làm lớn chuyện."
"Tộc Tinh Linh xuất thủ cứu viện những dị tộc ở trung bộ đại lục cũng là một chuyện tốt đối với Vương quốc ta."
"Sau khi tiêu hóa xong lãnh thổ mà Bán thú nhân để lại, thực lực của Vương quốc ta nhất định sẽ tiến thêm một bước, sự chênh lực thực lực giữa các quốc gia sẽ được mở rộng ra."
"Đối với Vương quốc ta mà nói, thứ cần nhất hiện giờ không phải là đánh bại Liên minh Dị tộc, mà là mau chóng kết thúc chiến tranh đại lục."
"Chỉ cần nhân tộc không bị đại bại, chiến tranh kết thúc càng sớm thì sẽ càng có lợi đối với chúng ta."
"Tốt nhất là có thể kết thúc cuộc chiến tranh này trước khi Vương quốc Iberia giải quyết được bộ tộc ăn thịt người và Giáo Đình xử lý xong Vương quốc Dwarf!"
Hầu tước Jesus dã tâm bừng bừng đề nghị.
Là Bộ trưởng Bộ Ngoại vụ, Hầu tước Jesus đã sớm bất mãn với cách cục quốc tế hiện tại. Chẳng qua là các bên đang trong tình trạng kiềm chế lẫn nhau, nên Vương quốc Frank cũng không dám mạo muội phá vỡ sự cân bằng này.
Trước mắt chính là cơ hội tốt nhất, một khi kế hoạch của ông ta thành công, thế cục đại lục nhất định sẽ có lợi cho chiều hướng phát triển của Vương quốc.
Sau khi chiếm đoạt Vương quốc bán thú nhân, Vương quốc Frank sẽ có thể hất văng đối thủ cạnh tranh, trở thành sự tồn tại độc nhất trên đại lục.
Trong cuộc cạnh tranh quốc tế, chỉ cần lạc hậu một bước là sẽ chậm hơn rất nhiều. Một khi Vương quốc Frank có thể chuyển hóa ưu thế chiến lược thành thực lực, lúc đó các quốc gia muốn đuổi kịp cũng khó.
Sau khi do dự một lúc, Charles III nhẹ gật đầu.
"Vậy cứ làm thế đi! Thuận tiện nhắc nhở những lãnh chúa kia nhớ mang theo lĩnh dân khi rút lui."
"Vương quốc cần một lượng nhân khẩu để khai hoang lãnh thổ mà Bán thú nhân để lại. Không chỉ lĩnh dân của bọn hắn, nếu như điều kiện cho phép thì mang luôn những nạn dân chịu ảnh hưởng từ cuộc chiến ở Bắc đại lục về đây."
"Tể tướng, sắp xếp đội tàu Vương quốc qua đó tiếp người. Để hải quân hộ tống, nhất định phải bảo vệ an toàn cho đội tàu."
"Bộ Ngoại vụ phái người đi thương lượng với Tộc Tinh Linh, để bọn chúng tạo điều kiện cho chúng ta tiếp người. Chỉ cần không phải là yêu cầu gì quá đánh thì có thể đáp ứng bọn chúng."
"Chiến tranh của Vương quốc ta sắp kết thúc rồi, cũng tới lúc buông lỏng lệnh quản chế thương mại trong nước."
Với tư cách là Vương quốc số 1 trên đại lục, nhất cử nhất động của Vương quốc Frank đều sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của thế cục đại lục.
Mặc dù thoạt nhìn lời nói của Charles III trông chẳng có gì lạ, nhưng thực ra lại đang đại diện cho việc Vương quốc Frank đang thay đổi chiến lược.