Nguyên nhân mà ông ta có thể mạnh mẽ phản bác là nhờ có đồng đội làm nền. Màn thể hiện của Daniel chỉ là tạm được, nhưng màn thể hiện của những thú nhân lại rất kém cỏi.
Nếu đổi một vị tướng lĩnh khác lên nắm quyền chỉ huy, không chừng hai mươi vạn đại quân vừa mới tập trung lại này đã bị hủy diệt rồi.
Thảm kịch của Liên minh Thượng Cổ Dị tộc đã chứng minh quân đoàn viễn chinh do Hudson chỉ huy có năng lực lấy yếu thắng mạnh.
"Hừ!"
"Lang hoàng, ông không phải đang nói đùa đó chứ?"
"Tiền tuyến vốn đang thiếu thốn vật tư, nếu như Daniel theo mười mấy vạn quân đến thì lấy gì để đảm bảo hậu cần?"
"Đến lúc đó, có lẽ không cần quân địch tấn công, chỉ riêng công tác hậu cần của quân đội thôi là có thể khiến cho Đế quốc sụp đổ rồi."
"Các ngươi cứ chần chừ do dự, không dám nói ra sự thật, vậy thì để ta nói."
"Hiện giờ, ở trước mặt chúng ta chỉ có hai con đường. Hoặc là tiếp tục tấn công, mạnh mẽ xé toang tầng tầng phòng tuyến của kẻ địch; hoặc là từ bỏ một mảng lớn lãnh thổ, trực tiếp rút quân trở về nghỉ ngơi lấy lại sức!"
Nói rồi, Hùng Nhân Hoàng vung tay một cái, đập vỡ chiếc bàn trước mặt, những mảnh vụn gỗ bay tứ tung khiến đám thú nhân giật nảy mình, cảnh tượng này còn kích thích hơn cả việc lộn cái bàn.
Bí mật bị phanh phui, các tướng lĩnh đều rơi vào trạng thái hoang hoang, đều hướng ánh mắt về phía ngũ vị Hoàng giả.
Bây giờ chỉ có họ mới có tư cách tham gia vào tình huống này, những người khác mở miệng cũng chỉ rước họa vào thân.
Nhìn thấy vẻ mặt không sao cả của Hùng Nhân Hoàng, sắc mặt của Tứ đại Hoàng giả còn lại đều rất khó coi. Về bản chất, nguyên nhân của việc không nể mặt mũi này vẫn là vì thực lực của các tộc đã phát sinh biến hóa.
Ngũ đại Hoàng tộc đều bị buộc phải lùi vào trong thâm sơn cùng cốc sống trong một khoảng thời gian, trong thời đại vật tư khan hiếm nghiêm trọng, tổn thất của kỵ binh chắc chắn sẽ lớn hơn bộ binh.
Trong thời kỳ khó khăn này, vì kéo dài truyền thừa của chủng tộc, Hoàng tộc thú nhân đã không nuôi nổi nhiều chiến thú như vậy, nên bị ép phải cắt giảm biên chế kỵ binh.
Nói cho đúng thì bọn chúng chỉ cắt giảm phiên hiệu của quân đội, còn việc giải trừ quân bị là do Liên minh Nhân tộc hoàn thành giúp.
Dưới tác động của việc vật tư khan hiếm, các tộc buộc phải cắt giảm số lượng thú chiến nuôi dưỡng. Ngân Nguyệt Lang tộc và Sư Nhân tộc bị tổn thất lớn nhất, không chỉ đào thải già yếu, mà còn tạm ngừng sinh sản chiến Lang và chiến sư.
Những hành động này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn về thực lực quân sự của bọn họ trong vòng mấy năm tới.
Hùng Nhân Hoàng tộc bị thiệt hại tương đối nhỏ, sức mạnh quân sự dần vượt qua Sư Nhân tộc, nhảy lên trở thành đệ nhất cường tộc của Đế quốc Thú Nhân.
Ai mạnh thì người đó có tiếng nói hơn, từ trước đến nay, những quy tắc chính trị vốn có đều chỉ dùng để trói buộc kẻ yếu. ...
Mang theo đại quân bước vào lại lãnh thổ của Vương quốc, Hudson thở dài một hơi. Mặc dù hắn luôn tỏ ra bình tĩnh khi ở trước mặt các tướng lĩnh, nhưng áp lực trong nội tâm lại không hề nhỏ.
Chung quy vẫn là tới hậu phương của quân địch gây chuyện, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Nếu không cẩn thận chạm trán với quân chủ lực của phe địch, tổn thất nặng nề là điều không thể tránh khỏi.
Hudson nhìn thoáng qua các tướng lĩnh đến đón tiếp mình rồi bình tĩnh phất tay nói: "Các tướng sĩ vừa mới lao sư viễn chinh trở về, cần phải nghỉ ngơi, tiệc ăn mừng sẽ được tạm hoãn!"
"Phân phát số thịt rượu đã được chuẩn bị cho các đơn vị. Nhất định phải đảm bảo là mỗi một vị binh sĩ trong quân đoàn viễn chinh đều được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng."
Sau mỗi trận đại chiến đều có "Tiệc ăn mừng", đây không phải chỉ đơn giản là trò chơi tâng bốc. Rượu thịt bao no, bản chất vẫn là để bổ sung dinh dưỡng cho binh lính.
Quân đoàn viễn chinh đã đại sát tứ phương trên đại thảo nguyên, tuy không thiếu đồ ăn, nhưng dù sao cũng là trên chiến trường, nhịp sống sinh hoạt đã bị làm cho rối loạn.
Do nhu cầu chiến tranh, đói một bữa, no một bữa cũng là chuyện thường tình. Nhiều khi muốn uống một ngụm canh nóng cũng là hy vọng xa vời.
Một đường màn trời chiếu đất, rất nhiều binh sĩ đều bị gầy đi.
Hudson vội vàng mang quân đội trở về nghỉ ngơi, cũng có lo lắng cho sức khỏe của các binh sĩ. Nếu như vì sử dụng tới độ mà chơi hỏng đội quân tinh nhuệ này của Vương quốc thì hắn cũng không biết nên giải thích với các bên như thế nào.
"Vâng, Nguyên soái!"
Khi trả lời, các tướng lĩnh rõ ràng có chút nghi ngờ. Nhưng uy vọng của Hudson đã khiến họ phải nuốt những lời định nói vào trong bụng.
Trì hoãn cử hành tiệc ăn mừng chứ không phải là hủy bỏ cử hành, không đáng phải vì một chuyện nhỏ này mà đôi co với chủ soái.
Các quan quân không có ý kiến, đám binh sĩ bên dưới lại càng không thể có ý kiến. Thịt rượu đã chuẩn bị sẵn được phân phát xuống, trì hoãn tổ chức tiệc ăn mừng cũng có nghĩa là sau này sẽ được ăn thêm một lần, quả thực là niềm vui nhân đôi.
Chỉ có Bộ hậu cần là phải nhức đầu. Nhưng đây cũng là vấn đề nhỏ, việc quân đoàn viễn chinh đã xâm nhập vào hậu phương của quân địch và quấy rối trong hai tháng đã tiết kiệm được khá nhiều lương thực và vật tư.
Sau khi ổn định, bản thống kê tổn thất của quân đoàn viễn chinh cũng được ra lò. Cái giá phải trả cho một đường đại sát tứ phương chính là: Bốn ngàn quan binh đã vĩnh viễn nằm lại trên đại thảo nguyên, hai ngàn quan binh bị ép giải nghệ hồi hương.
Tàn tật thì có thể chữa trị, nhưng sinh mệnh lực đã mất rồi thì khó có thể bổ sung được.
Do nhu cầu chiến tranh, rất nhiều binh sĩ đã được trị liệu bằng thần thuật nhiều lần, sinh mệnh lực đã sắp cạn kiệt.
Tiếp tục ở lại chiến trường sẽ có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào. Nếu trở về quê hương dưỡng lão, họ có thể sống thêm vài năm nữa. Nếu được chăm sóc tốt, không chừng còn có thể sống tới tuổi thọ trung bình.