Rốt cuộc là vợ chồng ân ái, hay là tiếng nói của vương hậu đã tăng lên, Hudson không thể hiểu rõ chuyện này trong thời gian ngắn, điều duy nhất mà hắn có thể xác định được chính là: Vị vương hậu này muốn bộc lộ tài năng chính trị rồi.
Theo thỏa thuận, lợi ích được Công quốc Mosey chuyển cho Hudson và vương thất đều sẽ được treo danh nghĩa của vương hậu với tư cách là của hồi môn.
Về mặt pháp lý thì hiện giờ Vương hậu và Quốc vương đã trở thành đối tác chiến lược, hơn nữa còn không thể tách rời.
Ba phần mười bốn lãnh thổ của Vương quốc Warhammer, cho dù phải chia một phần cho Hudson thì cũng còn một phần bảy Vương quốc Warhammer.
Sau khi nuốt miếng bánh này vào, lãnh thổ trực thuộc vương thất sẽ từ sáu tỉnh hiện tại mở rộng lên mười tỉnh.
Đương nhiên, con số này là số ảo. Trong mười tỉnh này, chỉ có ba tỉnh là được vương thất khai thác nhiều năm.
Đứng trên lập trường của vương thất, muốn khai thác bảy tỉnh thành này, thì việc xây dựng phòng tuyến cận đông là chuyện bắt buộc phải làm.
Sau một hồi tâng bốc lẫn nhau, Caesar IV đột nhiên đứng dậy mở bản đồ Bắc đại lục ra, sau đó nói với giọng điệu nghiêm túc: "Nguyên soái Hudson, nơi này đều là người một nhà, ta cũng không giấu nữa."
"Trước mắt, những khoản bồi thường mà vương thất có thể lấy ra, ngoài mảnh Vương thất lĩnh ở tỉnh Đông Nam đã được thỏa thuận từ trước đó, thì phần còn lại đều nằm ở Bắc Cương."
"Nguyên soái coi trọng nơi nào, chúng ta có thể thương lượng. Tuy nhiên, cần lưu ý đến ảnh hưởng chính trị, khi tuyên truyền ra bên ngoài thì nhất định phải là "giao dịch đất đai"."
Làm sao tuyên truyền ra bên ngoài thì không quan trọng. Muốn báo số tiền giao dịch là bao nhiêu cũng được, dù sao y cũng chẳng cần bỏ ra đồng nào.
Diện tích Vương thất lĩnh ở tỉnh Đông Nam chỉ tầm bốn ngàn cây số vuông, tương đương với một quận nhỏ, dân số cũng chỉ khoảng 400. 000 - 500. 000 người.
Do đã được khai thác hoàn thiện, nên quy ra giá trị thì sẽ tương đương với một nửa tỉnh hoang tàn.
Trên lý mà nói, Hudson lấy được một tỉnh lớn hoặc 1,5 tỉnh bình thường từ tay vương thất xem như bồi thường.
Đúng dịp là những Vương thất lĩnh tại Bắc Cương đều bị thú nhân tàn phá một trận, giá trị trao đổi trực tiếp cũng không chênh lệch nhiều.
Mấu chốt của vấn đề là vương thất có ba tỉnh thành ở Bắc Cương, và đều tập trung ở nội địa, Hudson chẳng muốn tỉnh nào.
Caesar IV nhìn thì có vẻ như rất hào phóng, nhưng thực tế lại đang muốn tìm một người giữ cửa cho lãnh địa của mình, tránh bị thú nhân đe dọa liên tục.
"Bệ hạ, trực tiếp chia nhỏ lãnh địa từ trong vương thất lĩnh sẽ gây ra tác động rất lớn. Dù lấy danh nghĩa giao dịch thì vẫn sẽ bị quý tộc trong vương quốc phát hiện."
"Thần nghĩ vẫn nên bồi thường bằng phương diện khác thì thích hợp hơn!"
"Các phe phái trong vương quốc đều thống nhất lập trường, đều muốn thần tới khu cận đông chủ trì đại cục, bảo vệ sự an toàn cho khu Bắc Cương."
"Thần chịu thiệt thòi lớn như vậy, dù sao cũng nên được đền bù một chút nha? Diện tích đất phong lớn hơn một tí xíu, chắc là mọi người cũng sẽ chấp nhận."
"Thần muốn toàn bộ khu vực ở gần Hồ Tuyết Nguyệt này. Ngoài ra, vương quốc còn phải bỏ sức xây dựng một bến cảng cỡ lớn, kiến thiết bảy cứ điểm thành thị, cộng thêm ba mươi tòa thành lũy phụ thuộc, nối liền bằng tường thành, tạo thành một tuyến phòng thủ cơ bản."
"Chi phí đầu tư có thể do vương quốc bỏ ra, cũng có thể do vương thất bỏ ra."
Hudson bình tĩnh vẽ một vòng tròn trên bản đồ, bao phủ toàn bộ vùng đất từ hồ Tuyết Nguyệt đến bờ biển.
Nếu chỉ tính riêng về diện tích thì nơi này tương đương với một phần ba khu cận đông, vượt xa quy chuẩn phân đất phong hầu thông thường.
Bên trong còn có hồ, sông đan xen, nguồn nước dồi dào, đất đai màu mỡ, rất thích hợp cho sản xuất nông nghiệp, có thể nói là vùng đất tốt nhất ở vùng cận đông.
Không chỉ muốn đất, mà hắn còn đòi cả cơ sở hạ tầng. Trong tình huống bình thường, nếu ai dám đưa ra loại yêu cầu này, Caesar IV chắc chắn sẽ đuổi tên này đi.
Nhưng tình hình hiện tại thì khác. Khẩu vị của Hudson rất lớn, nhưng vương thất cũng là người được lợi.
Vốn dĩ Caesar IV phải lấy 1,5 tỉnh thành của mình ra cho Hudson, nhưng hiện giờ chỉ cần đất đai của thú nhân là được, quả thực là kiếm lớn.
Về phần đầu tư cơ sở hạ tầng, đó cũng là tiền của vương quốc. Vương thất chỉ cần dẫn đầu đóng góp thêm một chút, tổng chi phí vẫn có thể kiểm soát được.
Dựa theo kế hoạch thì khu cận đông sẽ bị chia ra thành 10 tỉnh thành.
Chỉ riêng công lao của Hudson là đã có thể lấy đi vài quận đất phong rồi, cộng thêm trái phiếu đất đai quy đổi thành một quận, lại tính thêm khoản bồi thường chênh lệch khi hắn tới phát triển khu cận đông, thì việc hắn lấy một tỉnh đất phong cũng không phải là không thể.
Mặc dù cả khu cận đông và khu Bắc Cương đều là vùng biên giới, nhưng khu cận đông rõ ràng là nguy hiểm hơn. 1,5 tỉnh Bắc Cương quy đổi sang 2 tỉnh thành, đây cũng xem là hợp tình hợp lý.
Từ 30% lên một phần ba, Hudson chỉ đơn giản là lấy thêm vài phần trăm đất đai, cộng thêm một đống cơ sở hạ tầng mà thôi, so với lợi ích gia tăng mà vương thất có được thì hoàn toàn không đáng kể.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Caesar IV nhìn Hudson bằng ánh mắt hoàn toàn khác. Đây mà là quyền thần cái gì, rõ ràng chính là đại trung thần của vương thất.
Đúng là Hudson lấy rất nhiều, nhưng lợi ích mà vương thất nhận được còn lớn.
Nuốt chửng sáu tỉnh của Vương quốc Warhammer, quyền kiểm soát lãnh địa của vương thất trực tiếp tăng gấp đôi, mà cái giá phải trả chỉ là một mảnh Vương thất lĩnh ở tỉnh Đông Nam, ngoài ra là một phần tài nguyên chính trị bên ngoài.
Một khi Hudson mọc rễ ở khu cận đông, an ninh của Vương thất lĩnh ở Bắc Cương cũng được bảo hộ, có thể buông tay buông đầu tư vào việc phát triển.