"Công tước, nếu đưa hết toàn bộ những người này vào học viện thì quy mô sẽ vô cùng lớn."
"Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta sẽ bị người ta chê cười!"
Jose khổ sở nói.
Hudson vung tay lên, Sơn Địa Lĩnh liền xuất hiện một học viện đào tạo binh sĩ.
Ban đầu hắn định đặt tên là Học viện ma võ, nhưng vì sợ là sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết, nên mới cố tình hạ thấp độ ngầu.
Chọn lựa nhân tài từ trong nông nô đã là quá đáng lắm rồi, nếu lại tiếp tục đào tạo những người này thành cường giả thì sẽ quá gây thù chuốc oán.
Không chỉ có bên ngoài, ngay cả các quý tộc nội bộ phụ thuộc hắn, thậm chí là cả thành viên của gia tộc Koslow đều sẽ đứng ra phản đối.
Dù sao, với tư cách là thành viên của nhóm lợi ích, ai cũng không muốn có thêm một nhóm người tới cướp cơm.
Sau khi nghe những lời khuyên của thuộc hạ, Hudson liền quyết định đổi tên thành « Học viện binh sĩ Sơn Địa Lĩnh».
Thực ra, đặt tên gì cũng được.
Chỉ cần nhìn vào đội ngũ giảng viên của học viện này thôi là đã đủ để dập tắt nỗi lo lắng của mọi người rồi. Đây thực sự là một học viện đào tạo binh lính tinh nhuệ, chẳng liên quan gì đến học viện ma võ.
Giảng viên của học viện đều là những kỵ sĩ cấp thấp được kéo từ trong quân đội đến góp cho đủ số, chỉ có người làm hiệu trưởng là Hudson mới có thể được tính là cường giả.
Cho dù là học viên trong học viện ma võ rác rưởi nhất trên toàn đại lục cũng có thực lực trung bình mạnh hơn những giảng viên này.
Tình huống trong Bộ ma pháp còn thảm hại hơn, ma pháp học đồ đều có thể trở thành giảng viên. Thay vì nói là đang bồi dưỡng ma pháp sư, chẳng thà nói là đang bồi dưỡng người làm công.
Sau khi được nếm trải vị ngọt về khoản lợi nhuận khổng lồ của ma pháp dược tề, Hudson liền không nhịn được nữa. Rất nhiều những loại dược tề độc đáo đặc sắc mang phong cách của Hudson liên tục được phát minh ra.
Vì che giấu tai mắt người ngoài và nâng cao hiệu suất sản xuất, Hudson đã sáng tạo ra phương pháp sản xuất thành phần dược tề đơn lẻ, ma pháp sư trong lãnh địa đều chỉ tham gia vào một giai đoạn sản xuất trong đó.
Dù đã được đơn giản hóa thì đó cũng là loại dược tề được pha chế hoàn toàn thủ công, nên đương nhiên là sẽ không thiếu người làm công.
Chi phí để chiêu mộ ma pháp sư từ bên ngoài quá cao, lại còn dễ bị các đại thế lực cài cắm gián điệp, nên hắn bèn tự mình đào tạo.
Dù sao giai đoạn đầu đều là học tập lý thuyết cơ bản, chi phí đào tạo không cao. Cần đốt nhiều tiền đó là chuyện sau khi trở thành ma pháp sư.
Mô hình đào tạo nhân tài mà Hudson đang chơi là phiên bản nhỏ, chỉ chú trọng vào tính kinh tế. Chỉ cần thời gian đào tạo ngắn, giá cả đủ rẻ, số lượng đủ nhiều là được.
Có tiềm lực hay không cũng không quan trọng. Hầu hết học viên đều sẽ dừng lại ở cấp thấp, nhưng khi cơ sở đã tăng lên thì sẽ luôn có người may mắn trở nên nổi bật.
Hiện giờ không có tài nguyên hỗ trợ việc tu luyện không có nghĩa là sau này lập được chiến công cũng không có tài nguyên tu luyện.
Khiến cho tất cả mọi người đều phá vỡ giai cấp là chuyện không thực tế, đề bạt những người ưu tú cá biệt phá vỡ giới hạn giai cấp, mở ra một khe hở trong hệ thống quý tộc khép kín thì Hudson vẫn có thể làm được.
Dù sao, cũng không có văn bản pháp luật nào quy định rõ ràng rằng nông nô không thể trở thành quý tộc.
Vì khuyến khích binh sĩ bán mạng, sau những cuộc đại chiến, Vương quốc Alpha đều sẽ đẩy ra một số người may mắn xuất thân từ tầng lớp thấp để làm tấm gương cho các binh sĩ bình thường.
Cách làm của Hudson chỉ là tăng số lượng người may mắn lên một chút, sau này sẽ có thêm chút xíu người vào trong vòng tròn.
Chỉ cần da mặt đầy đủ dày, tân trang ngôn từ một chút, hắn hoàn toàn có thể gán ghép hai chuyện này lại thành một.
Lập kế hoạch thì đơn giản, nhưng để thực hiện thì lại phức tạp.
Jose chính là người thực hiện kế hoạch này, sau khi nhìn thấy kế hoạch cuối cùng, ông ta đã bị kế hoạch lớn của Hudson làm cho choáng váng.
Một học viện siêu lớn với hơn hai vạn học viên, và hàng năm vẫn có học viên mới gia nhập, tại đại lục Aslante, đây hoàn toàn là một chuyện vượt thời đại.
Dù toàn bộ học viện trong Vương quốc Alpha cộng lại cũng không có nhiều học viên như vậy.
Toàn thể thầy trò của một học viện bình thường cộng lại cũng chỉ mới xấp xỉ một nghìn người, rất ít trường có hơn hai nghìn người.
Người ta đều chỉ đào tạo tinh anh, giảng viên cường giả như mây, học viên cũng là nhân trung long phượng.
So ra thì Học viện binh sĩ Sơn Địa Lĩnh kém vô cùng xa, chẳng khác nào một trò cười, đơn giản là đang kéo thấp "độ ngầu" của "học viện".
"Ha ha. . ."
"Jose, ngươi quá câu chấp. Nếu sợ bị người ta chê cười, vậy thì chúng ta lại đổi tên thêm một lần nữa vậy, đổi từ học viện thành cơ sở đi."
"Khi tuyên truyền ra ngoài, thì gọi là: Cơ sở đào tạo binh sĩ Sơn Địa Lĩnh, cũng có thể gọi Trại huấn luyện tân binh Sơn Địa Lĩnh."
"Ta nghĩ không có học viện nào sẽ tự hạ thân phận đi so sánh với cơ sở đào tạo binh sĩ đâu!"
Hudson nói với vẻ không quan tâm.
Tên gọi là gì không quan trọng, quan trọng là có thể bồi dưỡng nhân tài là được.
Lúc đầu thì hắn cũng định chế tạo một học viện tầm cỡ, nhưng tiếc là chi phí quá cao, lại còn không thể theo như ý muốn của hắn là bồi dưỡng nhân tài với số lượng lớn nữa.
"Công tước đại nhân, không đề cập đến vấn đề số lượng học viên, nhưng tuyển nhận nhiều nữ học viên như vậy để làm gì?"
"Chẳng lẽ ngài định thành lập một nữ kỵ sĩ đoàn sao?"
"Chuyện này đã có người từng thử rồi, nhưng đầu tư và lợi nhuận lại hoàn toàn không tương xứng."
Jose bất đắc dĩ nói.