Không ổn định là không được, kế hoạch chiến lược của Hudson đã rất mạo hiểm rồi. Nếu như ngay cả vị quan quân vụ như ông ta không tìm cách kiểm soát một chút, tình hình rất có thể sẽ trực tiếp bị mất kiểm soát.
"Việc này đơn giản, thành lập một đội quân thủy đánh bộ, trang bị đủ kỵ binh. Hành động nhanh gọn, cướp xong thú nhân liền trực tiếp rút lui bằng đường biển."
"Không cướp được cũng không sao, mang theo đầu của thú nhân trở về cũng được tính là chiến công."
"Việc này không chỉ có hải quân của chúng ta tham gia, mà còn phải tìm cách kéo theo một loạt quý tộc lãnh chúa có thế lực trên biển tham dự vào."
"Nếu như quân chính quy không làm được việc này, vậy thì để cho đám hải tặc dưới trướng của họ ra làm nghề phụ này."
"Việc mà các ngươi cần làm là phải tạo ra một tiền lệ thành công trước, sau đó ta sẽ dùng tiền lệ này để đi thuyết phục vương quốc, để cho đoàn ma pháp sư đứng ra dọn sạch các rạn san hô ở vùng ven biển, tạo điều kiện cho việc đổ bộ."
Hudson đằng đằng sát khí nói.
Thú nhân có thể tập kích quấy rối khu Cận Đông, vậy thì vương quốc cũng có thể từ vùng duyên hải giết vào, làm rối loạn đại thảo nguyên.
Dù không thể làm cho toàn bộ Đế quốc Thú Nhân không yên ổn, nhưng ít nhất cũng có thể để cho các bộ lạc thú nhân ở vùng duyên hải phải khóc thét.
Thẳng thắn mà nói, bây giờ mới thực hiện kế hoạch này là hơi muộn một chút.
Những khu vực lân cận Tân cảng (cảng Behemoth / cảng Phong Nguyệt) đều đã bị quân đoàn viễn chinh tàn phá thành một vùng đất không người. Vô số thú nhân hóa thành vong linh đi lang thang trên đại thảo nguyên, đến nay vẫn chưa bị tiêu diệt sạch.
Thiếu đi mảnh đất thích hợp nhất cho "Hải tặc" phát huy này, những khu vực còn lại đều không dễ cướp. Nhiều khi cần phải một mình xâm nhập mới có thể lấy được thành quả.
Nguyên nhân chủ yếu mà Hudson dám áp dụng kế hoạch này là vì bờ biển của thú nhân quá dài, căn bản không thể phòng thủ được hết.
Thông qua việc liên tục tập kích quấy rối để ép thú nhân phải di dân cấm biển, phong tỏa bọn chúng ở trong nội địa.
Nếu như đạt được mục tiêu chiến lược này, Đế quốc Thú Nhân muốn nhận được vật tư từ bên ngoài thì chỉ có thể triển khai buôn lậu với vương quốc, rồi bị bóc lột về kinh tế trong thời gian dài.
Cho dù có thế lực lớn nào khác muốn giúp đỡ thú nhân thì cũng không có cách đưa viện trợ qua đó. Về bản chất thì đây là do Hudson không có lòng tin vào liêm sỉ của các thế lực lớn nhân tộc.
Một khi các thế lực lớn ở Nam đại lục tiêu hóa xong chiến quả, tiến lên phía bắc đánh bại Liên minh Dị tộc, Liên minh Nhân tộc sẽ đi đến hồi kết.
Không có áp lực sinh tồn của chủng tộc, hố đồng đội chỉ là những thao tác cơ bản.
Tin tức về việc Giáo Đình cấu kết với thú nhân đã từng được lan truyền khắp nơi. Mặc dù cuối cùng không có bằng chứng cụ thể, nhưng Hudson vẫn tin đây là sự thật. . . .
Đại doanh Behemoth, đã từng là đệ nhất hoàng đình của thú nhân, nhưng giờ đây nó đã không có vinh quang như xưa.
Tù trưởng Alex lưu luyến nhìn qua trụ sở rồi thở dài nói: "Truyền lệnh xuống, để các tộc nhân thu dọn hành lý, chuẩn bị di chuyển!"
Dù ai là hoàng tộc mới thì họ cũng phải giao lại nơi này. Có thể toàn thân trở ra từ ngôi vị Hoàng tộc đã là một kỳ tích trong lịch sử của Đế quốc Thú Nhân rồi.
Trước đây, một khi hoàng tộc Thú nhân ngã xuống thì sẽ lập tức bị nuốt chửng. tộc Behemoth có thể hạ cánh an toàn hoàn toàn phụ thuộc vào sự thức thời của Alex.
Tất nhiên, các phương pháp ngoại giao linh hoạt cũng là một yếu tố quan trọng.
Nhờ khả năng giao tiếp vượt trội, dưới sự nỗ lực của Alex, tộc Behemoth tộc và Tứ đại Hoàng tộc khác luôn duy trì được một mối quan hệ tốt đẹp.
Có bốn nhà còn lại bảo lãnh, những kẻ cạnh tranh tiềm năng chưa leo lên ngôi vị hoàng tộc đương nhiên là không dám nói gì.
Bên ngoài không có động tác không có nghĩa là trong bóng tối mọi người cũng an phận như vậy. Cho đến ngày nay, một khi có Behemoth lạc đàn thì vẫn thường xuyên xảy ra bất trắc.
Số lần trùng hợp quá nhiều thì sẽ không phải là trùng hợp nữa. Alex biết rõ là những chủng tộc này đang lo lắng tộc Behemoth tộc sẽ nhảy ra cuối cùng để hái quả ngọt nên mới thông qua việc hạ độc thủ để làm suy yếu thực lực của tộc mình, nhưng gã cũng chỉ có thể giả câm vờ điếc.
Kẻ yếu làm gì cũng đều là sai, nếu che đậy chuyện thì mọi người vẫn có thể duy trì sự hòa hợp bên ngoài, còn nếu như khui ra thì sẽ bộc phát một trận đại chiến.
Để không rơi vào vòng xoáy nội đấu không ngừng nghĩ, Alex chỉ có thể lựa chọn di dời tới nơi khác, chạy đến tiền tuyến để tránh đầu gió.
Hiện thực cũng thật là buồn cười, khu vực xung đột gay gắt nhất với quân địch, cũng có thể bộc phát đại chiến bất kỳ lúc nào lại trở thành nơi cư trú an toàn nhất cho tộc Behemoth.
Ở phương diện này, các chủng tộc lớn của Đế quốc Thú Nhân và các đại quý tộc của Vương quốc Alpha đều có suy nghĩ giống nhau, hai bên đều không muốn làm hàng xóm với đối phương.
"Vâng, Tù trưởng!"
Lời nói của thị vệ như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Alex.
Không còn là Hoàng tộc nữa, ngay cả cách xưng hô cũng phải thay đổi theo. Một khi bị kẻ thù phát hiện mình vi phạm quy tắc thì cũng đồng nghĩa với việc đưa đao vào trong tay kẻ thù.
Chứng kiến tộc Behemoth từ thịnh chuyển suy, tâm trạng của Alex đã sụp đổ. Đã từng là Hoàng tộc có thể điều khiển mười mấy vạn quân, nhưng tộc Behemoth hiện giờ chỉ có thể dựa vào trí tuệ chính trị để kéo dài hơi tàn.
"Ai đang ở bên ngoài nghe lén?"
Không phải Alex thần hồn nát thần tính, mà thực sự là tình hình hiện tại không thuận lợi cho tộc Behemoth, nên nhất định phải vạn phần cẩn thận.
"Alex Bệ hạ, đã lâu không gặp!"