Đáng tiếc là ý tưởng rất đẹp, thực tế lại vô cùng phũ phàng. Bắc Địa có bến cảng, nhưng bọn hắn lại không có xưởng đóng tàu!
Bến cảng được khai phá từ thời đại của Caesar III, thực sự đi vào hoạt động cũng chưa được mấy năm, chưa kịp tích lũy đủ tiềm lực hải quân.
Ở phương diện này, bọn hắn còn thảm hơn cả Hudson, ít nhất thì Hudson có thể thông qua giao dịch chính trị, bỏ tiền ra mua lại xưởng đầu tàu từ trong tay vương thất.
Tình hình hiện tại của Ngũ đại gia tộc Bắc Cương là: ngay cả có tiền cũng không tiêu được. Hơn nữa, trong tay họ cũng không có bao nhiêu tiền, không thể dùng tiền để ép người ta bán.
Không ai dám mạo hiểm đối mặt với nguy cơ vương thất trở mặt để đi trợ giúp đỡ một người có hiềm khích với nhà mình.
Bị ép phải đi vào vòng luẩn quẩn của việc chi tiêu hoang phí, Ngũ đại công tước nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng.
Không ai biết được là Quốc vương đang muốn ra tay với họ hay chỉ là cố tình chơi chiến thuật tâm lý.
Hiện tại, những hành động nhắm vào họ của Caesar IV đều là những dương mưu.
Nếu bây giờ cắt giảm quân đội, có thể nào một ngày nào đó Quốc vương sẽ cầm chứng cứ phạm tội của họ rồi triệu tập quân thường trực đến quét dọn phản nghịch.
Chỉ cần làm đúng quy trình, lợi ích đến nơi đến chốn, thì đám đại quý tộc trong vương quốc sẽ không ngại loại bỏ những kẻ chướng mắt này ra khỏi bàn cờ.
"Tin tức đã được xác nhận, Hudson thực sự có ý định mở cửa buôn lậu, nhưng sẽ thu thuế nặng và hạn chế mặt hàng buôn bán."
"Theo như suy đoán ban đầu thì có lẽ tình hình tài chính của Tuyết Nguyệt lĩnh đã xảy ra vấn đề."
"Trong chiến tranh đại lục, mặc dù Hudson quét sạch tứ phương, nhưng vì vấn đề bất tiện khi mang theo, nên số lượng chiến lợi phẩm thu được cũng không nhiều."
"Chỉ dựa vào thu nhập từ Sơn Địa Lĩnh và ma pháp dược tề, muốn duy trì lực lượng quân sự khổng lồ còn khó chứ đừng nói đến việc chi tiêu cho việc phát triển Tuyết Nguyệt lĩnh."
"Nhưng Hudson lại là hạng người thích mua danh chuộc tiếng, ngay cả thuế quá cảnh được đưa dâng tới tận miệng mà cũng không thu, việc mở cửa đường dây buôn lậu cũng là hành vi bất đắc dĩ."
"Chắc đây không phải là âm mưu nhằm vào chúng ta!"
Công tước Rodrigues phân tích một cách lý trí.
Cuộc sống khó khăn, lòng người bàng hoàng, làm cho họ hiện giờ nhìn ai cũng giống như mối đe dọa.
Bất kể là gặp phải chuyện gì, bọn hắn đều sẽ phân tích xem đó có phải là âm mưu nhằm vào mình hay không.
Tính cách cẩn thận quá mức này đã giúp họ tránh được nhiều rủi ro, cái giá phải trả là những người trẻ tuổi như bọn họ cũng đã bắt đầu rụng tóc.
"Không phải là âm mưu nhắm vào chúng ta, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể thu lợi từ đó."
"Hiện giờ Hudson đang nắm đại quyền, muốn nhắm vào chúng ta thực sự là quá dễ dàng."
Khi nói chuyện, công tước Angel còn nhìn công tước Thorsten một cái.
Việc kinh doanh của nhà khác có không xảy ra bất trắc hay không thì không biết, nhưng việc kinh doanh của gia tộc Locknard chắc chắn là không thể tiếp tục làm ăn ở khu Cận Đông được nữa.
Nếu không phải vì lo ngại về ảnh hưởng chính trị và sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, thì họ đã định kêu Công tước Thorsten trả lại tổ địa cho gia tộc Koslow rồi.
Đều là ân oán từ trăm năm trước, các thành viên dòng chính ban đầu của gia tộc Koslow đều đã chết sạch, Hudson cũng chỉ là một chi mạch, muốn nói có thù hận khắc cốt minh tâm thì chỉ là những lời nhảm nhí.
Nguyên nhân mà song phương vẫn luôn chối đối với nhau là vì thể diện của quý tộc.
Càng là đại quý tộc mới nổi thì lại càng chú trọng đến thể diện của gia tộc. Việc mất đi tổ địa chính là nỗi nhục của tất cả các thành viên trong gia tộc Koslow.
Đáng tiếc là bước chân này không có cách nào lùi lại. Tình hình càng tồi tệ thì họ lại càng phải mạnh mẽ.
Nếu để cho người ngoài nhìn thấy họ tỏ ra yếu đuối, hiểu lầm là họ đang suy tàn, thì rất dễ bị đánh hội đồng.
"Tình hình không tệ đến vậy, với tư cách là một đại quý tộc mới nổi, Hudson rất coi trọng danh tiếng của mình, hắn sẽ không lấy danh tiếng của mình ra để làm trò."
"Nguyên nhân mà Hudson có thể thân cư cao vị là vì hắn không chỉ dựa vào khả năng đánh trận, mà còn có tiếng là công tư phân minh, nói được làm được."
"Trong những năm tháng nam chinh bắc chiến, chưa từng nghe nói hắn cố ý hố người hay công báo tư thù bao giờ?"
"Mọi người trong vương quốc đều tin rằng Hudson có thể xử lý vấn đề một cách khách quan và công bằng, đó là lý do tại sao các bên đã bỏ qua xuất thân của hắn và phá lệ đẩy hắn thượng vị."
"Cho nên, việc kinh doanh thì vẫn có thể làm, chỉ là trong phạm vi quy định của hắn thì lợi nhuận sẽ không được cao như trước thôi."
"Ngoài ra, còn một chi tiết nữa, đó là Hudson rất thích nô lệ thú nhân. Điều này có thể thấy được từ các pháp lệnh mà hắn ta ban hành, hắn đang khích lệ mọi người buôn bán nô lệ từ Đế quốc Thú Nhân."
"Nếu như nô lệ đủ nhiều thì còn có thể dùng để miễn thuế, thậm chí còn có thể mua được các loại vũ khí tiên tiến."
"Với điều khoản như vậy, có thể đoán rằng tất cả các thương nhân buôn lậu đều sẽ kiêm luôn việc buôn bán nô lệ."
"Về mặt này thì chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế, chỉ cần tìm kiếm sự hợp tác từ những bộ lạc lớn thì việc mang về vài vạn nô lệ trong một năm là không thành vấn đề."
"Nếu lợi ích phù hợp, chúng ta thậm chí còn có thể trở thành đối tượng hợp tác tốt nhất của Hudson."
Công tước Rodrigues cười ha hả nói.
Trong quá trình buôn lậu, các thành viên quan trọng của tập đoàn quý tộc Bắc Cương đều đã từng tham gia vào việc buôn bán nô lệ.
Đây đều là nghề mua bán cũ. Nhờ vào quan hệ nhân mạch được tích lũy trong quá trình hành nghề buôn lậu lâu năm, họ đã có lợi thế hơn những người đến sau.