Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1403 - Chương 1403: Tung Tin

Chương 1403: Tung Tin Chương 1403: Tung Tin

Sau khi nhận được tin tức, giới lãnh đạo của học viện đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nên lập tức lựa chọn rời đi, ném cục diện rối rắm lại cho Caesar IV.

Sau khi đọc xong bức thư, Hudson nhìn Quốc vương nhà mình bằng ánh mắt thương hại. Quả nhiên mọi chuyện đều có hai mặt, được tận hưởng những lợi ích thâm hậu thì cũng cần phải chuẫn bị tinh thần dọn dẹp mớ hỗn độn.

Cho dù hầu hết đám lão già này đều là lý tính, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vài lão ngoan đồng. Những lão già tay cầm bạo lực này có lực phá hoại còn khủng khiếp hơn cả mấy thằng trẻ trâu.

"Bệ hạ, đây đều là những lời biện minh dùng để trốn tránh trách nhiệm của bọn họ."

"Nếu như chỉ có mấy tên tửu quỷ gây ra chuyện này thì chỉ cần giao người ra là được, tội gì mà ban lãnh đạo của học viện phải đi trốn chứ?"

"Chỉ dựa vào thân phận của họ, cho dù thực sự do họ gây ra thì vương quốc cũng chỉ có thể xử lý nội bộ, ở bên ngoài thì phải tìm cách che đậy cho họ!"

Những lời chỉ trích của Hudson làm cho Caesar IV cảm thấy đồng tình. Chuyện như vậy đúng là chỉ có thể che đậy.

Những người liên quan hầu hết đều là lão tổ tông của các đại gia tộc trong vương quốc. Nếu như giải quyết theo trình tự chính quy, sợ là có rất nhiều đại quý tộc đều bị dính vào, bao gồm cả vương thất.

Không bàn đến việc Giáo Đình hiện giờ không rảnh để quan tâm chuyện này, ngay cả khi Giáo Đình còn trong thời kỳ đỉnh cao thì vương quốc cũng chỉ có thể kiên trì không thừa nhận.

"Nguyên soái, bọn họ là sợ bị đánh!"

Câu nói bổ sung của vương hậu ở bên cạnh đã trực tiếp hoàn nguyên chân tướng của sự kiện này. Đúng là Hudson không dám giết những lão già này, nhưng hung hăng đánh cho một chầu thì lại không thành vấn đề.

Sự thật đã chứng minh đám lão già này đúng là những người tinh ranh. Với cơn giận lúc đó của Hudson, nếu như tìm được người thì hắn chắc chắn sẽ tẩm quất cho một trận trước rồi nói.

Sau khi nhận ra sự thật, Hudson rất cạn lời. Hóa ra cuối cùng hắn cũng phải gánh tội cho người khác, lại còn không thể trả thù.

Không tìm được người trong cuộc, cũng không thể chạy đi đánh hậu bối của những lão già này được nha?

Nếu như thật sự làm vậy, tên đầu tiên bị đòn chính là Quốc vương Caesar IV. Nghĩ đến điều đó thì thật kích thích, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ.

Chỉ có những lão già sắp xuống lỗ kia mới làm được loại chuyện như đánh Quốc vương thôi, những người khác tốt nhất là nên tỉnh táo lại! Tội danh loạn thần tặc tử tội rất là đáng sợ.

"Bệ hạ, nhờ ngài tiện thể nhắn lại với bọn họ, chuyện này vẫn chưa xong đâu. Nếu không cho thần một lời giải thích, sau này đừng để thần gặp được, nếu không thần nhất định khiến cho họ nằm liệt giường."

"Yên tâm đi, thần sẽ hạ thủ lưu tình. Nhiều nhất chỉ là đánh gãy hai chân của họ mà thôi, sẽ không gây ra án mạng đâu!"

Hudson nổi giận đùng đùng nói.

Danh tiếng đã mất chắc chắn không thể bù đắp được. Cho dù vương quốc có che đậy như thế nào thì ảnh hưởng chính trị cũng đã xảy ra rồi.

Bây giờ chỉ cần nghĩ cách ngăn chặn, có thể cứu vãn bao nhiêu thì cứu vãn, đánh người chỉ là những lời đe dọa mà thôi.

Đại lục Aslante lớn như vậy, chỉ cần cường giả cấp 8 muốn trốn thì ngay cả Hudson cũng khó tìm được người.

"Nguyên soái, đâu cần phải động tay động chân! Bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, lỡ như xảy ra một chút ngoài ý muốn, lúc đó có hối hận cũng không kịp."

"Ta thấy hay là để họ nhận lỗi, khôi phục lại danh tiếng cho ngài là được!"

Caesar IV khuyên.

Vương quốc hiện giờ không thích hợp để xảy ra rối loạn. Lỡ như vì cuộc xung đột này mà gây ra mạng người, làm ảnh hưởng đến sự đoàn kết của vương quốc thì phiền phức lớn rồi.

Vì đại cục, ngay cả "thuế quá cảnh siêu cao" của đám quý tộc Bắc Cương mà Caesar IV cũng có thể nhịn được.

Không phải là các lãnh chúa khác không thể thu thuế, nhưng trong trường hợp bình thường, không có người nào thu thuế với mức cao như vậy!

Theo diện tích lãnh địa và vị trí địa lý khác nhau, thuế quá cảnh của các lãnh chúa ở khắp nơi, về cơ bản dao động trong khoảng 1% đến 15%, 30% hoàn toàn là đang lừa đảo.

Giao dịch thường xảy ra theo cách hiểu ngầm, ám chỉ của Caesar IV, Hudson lập tức hiểu ngay.

Danh tiếng không thể khôi phục được, nhưng lợi ích bồi thường thì có. Ban đầu hắn còn lo lắng về việc phân chia lợi ích trong vấn đề buôn lậu, giờ thì tạm thời không cần phải quan tâm nữa.

Ít nhất trong vòng vài năm tới, những gia tộc liên quan sẽ không dám gây khó dễ về vấn đề này. Muốn trách thì chỉ có thể trách lão tổ tông của họ không biết điều, gây ra sóng gió lớn như vậy.

Không có sự tham gia của những người này, cho dù các quý tộc còn lại của vương quốc có gây áp lực thì Hudson cũng có thể chịu được.

Có thể nằm kiếm mấy năm cũng đủ rồi, chỉ cần Tuyết Nguyệt lĩnh được khai phá xong, Hudson sẽ không cần quan tâm đến lợi ích từ việc buôn lậu nữa.

Là một đại lãnh chúa, sự phát triển của lãnh địa mới là cốt lõi, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ.

"Bệ hạ, sau lần này ngài phải quản lý Học viện Áo thuật cho tốt. Nếu để tình trạng này tiếp tục, vậy thì chỉ có thể đóng cửa thôi."

"Hiện giờ thần thấy không bằng tiết lộ tin tức về việc Thần khí của Giáo Đình bị mất cắp ra ngoài đi, đổ thêm dầu vào lửa cho vở kịch này."

Hudson như cười như không đề nghị.

Quản lý Học viện Áo thuật cũng không phải là một công việc dễ dàng, cho dù là Quốc vương thì khi ở trước mặt đám lão bất tử kia cũng không có bao nhiêu mặt mũi.

Không chỉ có thân phận địa vị lớn, mà thực lực của đám lão già này còn mạnh quá mức bình thường.

Những cường giả mạnh nhất trong vương quốc có khả năng đột phá Thánh Vực đều đang ở trong Học viện Áo thuật.

Bình Luận (0)
Comment