Trên đại thảo nguyên, đại đội kỵ binh Behemoth đang ung dung di chuyển, không hề có một chút căng thẳng nào về chuyện sắp phải chiến tranh.
"Quân đoàn trưởng, chúng ta đã tìm kiếm ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của quân địch, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là khi trở về không tiện bàn giao?"
Một sĩ quan trẻ tuổi của tộc Behemoth lên tiếng thắc mắc.
Phải biết là bọn chúng đã đi vòng quanh cái hồ Tuyết Nguyệt này ba ngày rồi, nhưng ngay cả bóng dáng của quân địch cũng chẳng thấy, vậy mà quân đoàn trưởng lại còn ra lệnh cho bọn chúng tiếp tục tìm kiếm.
"Nancy, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Ai cũng biết quân địch đang ở hạ nguồn của hồ Tuyết Nguyệt, nhưng tại sao tộc trưởng còn muốn chúng ta chúng ta tấn công từ thượng nguồn chứ?"
Ulanqimon cười ha hả nói.
Tâm trạng vui vẻ của Ulanqimon là chuyện mà ai cũng có thể nhìn ra, toàn bộ cơ thể của gã đều tràn đầy niềm vui.
Không có gặp được quân địch là tốt, nhiệm vụ ban đầu chính là không được giao tranh với quân địch. Xâm nhập hồ Tuyết Nguyệt chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ trong nước mà thôi, hành động này chẳng có lợi gì cho tộc Behemoth cả.
Nếu thật sự ngu ngốc xâm lược, gây ra một cuộc chiến tranh toàn diện, thì tộc Behemoth đã bị tổn thất thực lực sẽ không thể nào chịu được cuộc phản công của Vương quốc Alpha.
Dù có Đế quốc Thú Nhân bảo kê, nhưng là chủng tộc đang ở tiền tuyến, tộc Behemoth cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
"Quân đoàn trưởng, ý của ngài là. . ."
Nancy vừa nói được nửa câu thì vội vàng ngậm miệng. Có một số việc biết là được, không cần phải nói ra.
Là tộc trưởng mới, Butzweig đã vẽ cho bọn chúng một cái bánh nướng là sẽ đoạt lại ngôi vị Hoàng tộc, uy vọng đang rất cao!
Ý nghĩa của toàn tộc Behemoth đều được thống nhất, mọi người đều đang chờ đợi các tộc trong nước tự tàn sát lẫn nhau, hi vọng những chủng tộc khác giết gần đủ rồi thì tộc Behemoth sẽ trở về hái quả đào.
Để nắm quyền bằng vũ lực, thực lực là thứ không thể thiếu. Không cần Butzweig cố tình ra lệnh, người thông minh đã nhận ra tầm quan trọng của việc bảo toàn thực lực.
Chuyện này có liên quan đến vận mệnh tương lai của chủng tộc, ngay cả phe chủ chiến cấp tiến cũng trở nên bảo thủ vào lúc này.
"Truyền lệnh xuống, để thám tử đi xa một trăm dặm, một khi phát hiện được tung tích quân địch liền lập tức phát tín hiệu!"
Ulanqimon nói với vẻ mặt không đổi sắc.
Không có nhiệm vụ tác chiến thì cứ coi như ra ngoài dạo chơi thôi. Trở về tùy tiện viết đại một phần chiến báo là được, dù sao cũng chẳng ai thèm kiểm tra những thứ này.
Ở trong nước, những kẻ gây khó dễ tộc Behemoth là một số đối thủ cạnh tranh, chứ không phải là Tứ đại Hoàng tộc khác. Hiện giờ Tứ đại Hoàng tộc đều đang bận liếm vết thương và nghỉ ngơi dưỡng sức, hoàn toàn không có tâm trí để phát động chiến tranh.
Buộc tộc Behemoth xuất quân khiêu chiến chẳng có lợi ích gì đối với Tứ đại Hoàng tộc. . . .
"Quân địch đến rồi!"
"Quân địch đi rồi!"
"Quân địch lại tới nữa rồi!"
"Quân địch lại đi nữa rồi!"
Đọc tin tình báo mà không quân điều tra được, Hudson cảm thấy rất cạn lời. Đây là đang diễn xiếc khỉ à!
Kỵ binh Behemoth mỗi lần đều đến đây lượn một vòng, không đợi quân đội vương quốc đến thì bọn chúng lại nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không cho cơ hội tiếp xúc.
Làm cho đám sĩ quan trong bộ chỉ huy đều bối rối, không biết có nên tiếp tục điều binh không.
"Xuất binh phản kích", ý nghĩ này vừa sinh ra liền bị Hudson dập tắt.
Phát động chiến tranh thì dễ, nhưng công tác khắc phục hậu quả lại rất phiền phức. Chiến tranh không chỉ đánh về mặt quân sự, mà còn về tiền và lương thực.
Khó khăn lắm Vương quốc mới có thể thở phào một hơi, nếu lại bị kéo vào chiến tranh, sợ là đám quý tộc vừa và nhỏ bên dưới sẽ phát điên mất.
Theo Hudson được biết, ngay cả khu vực giàu có như tỉnh Đông Nam cũng có không ít tiểu quý tộc lâm vào khủng hoảng tài chính, càng đừng nói đến những khu vực khác.
Một cuộc đại chiến toàn quốc có thể đánh bại Đế quốc Thú Nhân hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là nền tảng cai trị của vương quốc sẽ gặp vấn đề.
Đặc biệt là các quý tộc lãnh chúa ở bảy tỉnh Bắc Cương, người nào người nấy đều đang rất khổ sở. Vốn cho rằng đây là một thị trường lớn, nhưng khi tiếp xúc thực tế, Hudson mới phát hiện ra đây là trại tập trung của những kẻ nghèo khổ.
Giàu có cách sống của giàu, nghèo có cách sống của nghèo.
Để tiết kiệm thuế quá cảnh, thời gian gần đây, đã có không ít tiểu quý tộc không ngại đường xa chạy đến cảng Tân Nguyệt để mua sắm vật tư.
Lương thực thì mua loại rẻ nhất, vải vóc thì mua loại bền nhất, muối cũng mua loại rẻ nhất là muối thô, thịt thì dựa vào săn bắn, ngay cả quý tộc lão gia cũng không thể cam đoan ngày nào cũng có thịt ăn.
Không ít quý tộc bởi vì không có tiền mặt mà dùng cả da lông động vật và vật liệu ma pháp để thanh toán tiền hàng.
Những người có thể đưa ra vật thật để thanh toán đều coi là may mắn. Lãnh địa có nhiều sản vật, cuộc sống còn tạm ổn.
Những kẻ lăn lộn thảm nhất hiện giờ còn đang mang theo lĩnh dân ra công trường làm thuê cho Hudson lão gia, trong đó còn có cả những lãnh chúa phân nhánh trong gia tộc Koslow.
Gia tộc đột nhiên bộc phát, thực chất là do sự bùng nổ cá nhân của Hudson. Các tộc nhân cũng nhận được không ít lợi ích, nhưng vẫn không thể thay đổi thực tế là vốn liếng không dày.
Tài phú cần thời gian để tích lũy, cho dù là gia tộc hay các chi mạch lớn bên dưới, sự hỗ trợ tài chính mà họ có thể cung cấp cho con cháu đều rất hạn chế.
Sau khi bị đại quân thú nhân phá hoại một lần, quỹ khởi nghiệp do gia tộc cung cấp đã bị tiêu tan, bây giờ chỉ có thể sống chật vật.
Nếu lại tiếp tục vươn tay xin giúp đỡ từ gia tộc thì chính là đang vay mượn. Dù sao, sản nghiệp của gia tộc vốn cũng không nhiều, thuộc sở hữu của tất cả các thành viên, không thể nào thiên vị cho một cá nhân được.