"Tuy nhiên, điều này chỉ giới hạn ở cảng Tân Nguyệt, trong một số lãnh địa quý tộc hẻo lánh của vương quốc cũng đã xuất hiện tình trạng lấy vật đổi vật."
"Các cuộc khủng hoảng thiếu tiền tương tự cũng thường xảy ra trong lịch sử của vương quốc. Hầu như sau mỗi lần xâm lược của thú nhân đều sẽ đi kèm với tình trạng này."
Nghe được hai chữ "Thiếu tiền", Hudson lập tức nhíu mày. Hắn đã ngầm cảm nhận được vấn đề này từ sau lần xâm lược trước đó của Thú nhân.
Chỉ là tình hình lúc đó không nghiêm trọng như bây giờ. Cho dù vương quốc phải trả một khoản nợ nước ngoài kếch xù thì nó cũng không được trả trong một lần.
Thời đại lẽ ra phải phục hồi lại sức sống lại gặp phải cuộc chiến tranh đại lục. Các vật tư chiến lược đắt đỏ lại một lần nữa làm cho một lượng lớn tài sản của vương quốc bị chảy ra nước ngoài.
Khi chiến tranh kết thúc, cuộc khủng hoảng bắt đầu tích tụ từ từ. Việc buôn lậu với Đế quốc Thú Nhân đã phần nào làm giảm bớt cuộc khủng hoảng thiếu tiền của vương quốc.
Với việc khởi động chiến lược phát triển Cận Đông, một lượng lớn tài chính bị đất đai Cận Đông nuốt chửng, cuộc khủng hoảng "thiếu tiền" lại một lần nữa ập đến với vương quốc. ...
Bộ Chính vụ đặc biệt nhạy cảm với tình trạng "khan hiếm tiền tệ", ngoài việc cần rất nhiều tài chính để thúc đẩy sự phát triển của Cận Đông ra, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là: Tỉnh Đông Nam chính là khu vực chịu nhiều thiệt hại nhiều nhất trong đợt khan hiếm tiền tệ này.
Đất đai màu mỡ, thích hợp cho sản xuất nông nghiệp, lại nằm xa chiến trường, có vài tỉnh ở Đông Nam đã vượt qua các khu vực Trung bộ cách đây một trăm năm, trở thành khu vực có nền kinh tế phát triển nhất của vương quốc.
Kinh tế phồn vinh thường đồng nghĩa với nhu cầu về tiền tệ lớn. Nhưng đáng tiếc là vương quốc lại không có khả năng cung cấp đủ tiền tệ cho tỉnh Đông Nam, thậm chí vương quốc còn chẳng có suy nghĩ đó.
Đối mặt với tình trạng "khan hiếm tiền tệ", biện pháp mạnh mẽ duy nhất mà vương quốc thực hiện là cho phép các quý tộc địa phương dùng hiện vật để nộp thuế.
Còn những chuyện còn lại thì cứ để cho thời gian tự xóa nhòa. miễn là chiến tranh kết thúc, mức độ phụ thuộc của vương quốc dựa vào bên ngoài sẽ giảm xuống.
Nhập khẩu thương mại giảm mạnh, tình trạng vàng bạc liên tục chảy ra nước ngoài sẽ dần được cải thiện.
Thêm vào đó, thông qua khai thác mỏ và giao dịch thương mại với Đế quốc Thú Nhân, số lượng tiền tệ lưu thông trên thị trường sẽ dần tăng lên, cho đến khi vượt qua cuộc khủng hoảng "khan hiếm tiền tệ".
Về phần những cơn đau kinh tế mà mọi người trải qua trong quá trình này, không có cách giải quyết nào tốt cả, chỉ có thể tự mình chống chọi.
Hudson vuốt vuốt trán, trên gương mặt tràn đầy vẻ khó xử. Về mặt lý thuyết, khi xảy ra tình trạng "khan hiếm tiền tệ" thì chỉ cần tăng lượng cung ứng tiền tệ là được.
Đáng tiếc là lý thuyết này không có tính khả thi tại đại lục Aslante. Trong hệ thống tiền tệ vàng bạc, rất khó để tăng lượng cung ứng tiền tệ trong thời gian ngắn.
"Tiền giấy", nghĩ thôi thì được.
Trong điều kiện hiện hữu, nếu Vương quốc Alpha dám đi tiên phong trong việc phát hành tiền giấy, thì sẽ ngay lập tức bị thị trường dạy cho cách làm người.
Việc thay đổi hệ thống tiền tệ không giống như việc Ngân hàng Phát triển Cận Đông phát hành kim phiếu trước đó, điều này cần có uy tín cực mạnh.
Quốc tế sẽ sẽ không công nhận giá trị của tiền giấy, và nhiều khả năng là các quý tộc trong vương quốc cũng sẽ không chấp nhận dùng "tiền giấy" thay thế vàng bạc.
Thật sự không có tiền, chỉ cần dùng một chút sắt rỉ để bù vào là được, dù sao cũng dễ khiến cho mọi người chấp nhận hơn là "Tiền giấy".
So với tiền giấy, kim phiếu do Ngân hàng Phát triển Cận Đông phát hành chỉ là trò chơi nhỏ của Hudson. Tổng cộng chỉ mới in được vài chục vạn, còn chưa thả hết ra thị trường.
Trong mắt của ngoại giới, thứ này chỉ được xem như chứng từ gửi tiền không ghi tên mà thôi, căn bản không tính là tiền tệ.
Các thương hội hàng đầu đều có thương phiếu do chính họ phát hành, đơn giả chỉ là tên gọi khác nhau mà thôi. Phiếu gắn với vàng thì gọi là kim phiếu, phiếu gắn với bạc thì gọi là ngân phiếu.
Phạm vi lưu thông của những loại phiếu này đều rất nhỏ. Chỉ có thể sử dụng trong một số khu vực nhất định và vẫn còn nhiều hạn chế, không có ngoại lệ.
Nếu kim phiếu do Hudson phát hành không gắn liền với các giao dịch hàng hóa chủ yếu trong lãnh địa thì có lẽ ngay cả chó cũng chẳng thèm.
Ở trong mắt ngoại giới, đây chỉ là thứ mà Hudson tạo ra để tiện cho việc giao dịch. Chỉ có thể sử dụng trong lãnh địa của Hudson lão gia, nhưng khi rời khỏi đó thì chính là một đống giấy vụn.
Muốn cho thứ này có thể thay thế kim tệ, trở thành tiền tệ chính trên thị trường, có lẽ phải chờ Hudson hủy diệt Đế quốc Thú Nhân, lập nên một đại Đế quốc của riêng mình thì mới được.
"Thiếu tiền đã trở thành lẽ tất nhiên. Và tình trạng này sẽ tiếp tục kéo dài trong nhiều năm tới, Bộ Chính vụ dự định sẽ ứng phó như thế nào?"
Hudson quan tâm hỏi.
Thay đổi hệ thống tiền tệ là chuyện vượt quá mức quy định, cho nên chỉ có thể áp dụng phương pháp giải quyết nguyên thủy nhất. Trong lĩnh vực này, Hudson chưa chắc đã bằng các quan chức lãnh địa sinh ra ở đây.
"Công tước đại nhân, thiếu tiền là ở cấp độ vương quốc, cá nhân ngài thì không thiếu tiền."
"Tính thêm cả doanh thu của ma pháp dược tề thu nhập, thực tế thì tiền của chúng ta chỉ toàn chảy vào. Nhưng vì bố cục quá lớn nên trong ngắn hạn sẽ xuất hiện tình trạng thiết hụt tiền tệ."
"Có hai cách giải quyết phù hợp nhất hiện giờ: Một là giảm mua sắm từ bên ngoài, tiến hành phương pháp dùng vật đổi vật trong nội bộ, bổ sung kim phiếu làm phương tiện thanh toán;"
"Hai là thu hút vốn từ bên ngoài."