Trong một năm qua, đã có hơn hai mươi bộ lạc lớn bị hủy diệt. Đều là những bộ lạc không biết biến báo, không có ngoại lệ.
Vấn đề nguyên tắc đã được thương lượng xong rồi, những vấn đề còn lại liền dễ giải quyết hơn. Khi tài sản của các bên được hợp nhất, tất cả mọi người đều trở thành một phần của bộ lạc Tatum, từ đây đi theo Tù trưởng Stark lăn lộn.
Cảnh tượng tương đang xảy ra ở nhiều nơi trong Đế quốc Thú Nhân.
Bất kể là bộ lạc đồng tộc hội hợp cũng được, một vài chủng tộc có họ hàng gần tập hợp cũng tốt, bọn họ đều sẽ chọn cách đoàn kết với nhau.
Đặc biệt là những chủng tộc đang trên bờ vực tuyệt chủng, họ càng có thể chấp nhận hợp nhất xuyên chủng tộc.
Dù sao thì lai tạp cũng là chuyện phổ biến trong Đế quốc Thú Nhân, một vài chủng tộc khác nhau đoàn kết lại, sau khi thông gia mấy đời liền sẽ biến thành một chủng tộc mới.
Nếu như may mắn, đôi khi còn có thể xuất hiện tình trạng huyết mạch phản tổ, xem như là một cách khác để duy trì huyết mạch của chủng tộc.
Những phản ứng dây chuyền này đã trực tiếp ảnh hưởng đến tiến trình của cuộc nội chiến của thú nhân.
Khi Daniel thống lĩnh đại quân, sử dụng biện pháp mạnh để đánh trọng thương Tượng Nhân tộc, và muốn dùng sức mạnh để giải quyết sáu tộc còn lại thì Tứ đại Hoàng tộc đột nhiên phát hiện thế giới đã thay đổi.
Các bộ lạc nhỏ phụ thuộc dưới quyền của họ đã trở thành các bộ lạc lớn, các chủng tộc nhỏ phụ thuộc đã trở thành liên minh các chủng tộc.
Những bộ lạc nhỏ chỉ có vài trăm người trước đây đã biến mất khỏi Đế quốc, thay vào đó là những bộ lạc lớn có đến hàng vạn người.
Nhiều chủng tộc trông không nổi bật, sau một thời gian sáp nhập và tái cấu trúc cũng đã có đủ tư cách để phát ra tiếng nói của mình.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều chủng tộc nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị diệt vong trong cuộc nội chiến này rồi.
Sự thật chứng minh, không có trật tự ước thúc, hiệu suất tự giết lẫn nhau của thú nhân còn cao hơn nhiều so việc đại quân Nhân tộc đồ sát thú nhân.
Sau khi nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Liên minh thất tộc đã bị Daniel đánh tàn phế ba nhà, bốn tộc còn lại cũng đang run rẩy trước mũi nhọn quân sự của Tứ đại Hoàng tộc.
Tuy nhiên, dựa vào vũ lực có thể giải quyết được Liên minh thất tộc, nhưng lại không thể nào giải quyết những kẻ đến sau.
"Quyền kiểm soát của chúng ta đối với các chủng tộc phụ thuộc đã bị giảm xuống mức cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần bất cẩn một chút là sự thống trị mong manh này sẽ sụp đổ."
"Không sợ các vị chê cười, cách đây vài ngày, chúng tôi đã cử người xuống dưới thu thuế, nhưng số thứ nhận được còn chưa bằng 1⁄5 của năm trước."
"Mặc dù là vậy, ta cũng không thể nổi giận với các chủng tộc phụ thuộc. Chỉ sợ sơ suất một chút là sẽ đẩy bọn chúng về phía Liên minh thất tộc!"
Ưng Nhân Hoàng nói với khuôn mặt cau có.
Là một Hoàng tộc, nhưng lại không có cách nào khống chế được chủng tộc phụ thuộc, chuyện này thật sự là rất mất mặt.
Nhưng cũng hết cách rồi, sự bùng nổ của nội chiến đã làm giảm uy tín của họ đi đáng kể. Các bộ lạc chủng tộc phụ thuộc bên dưới liên tục có những động thái nhỏ muốn thoát khỏi sự nô dịch của Tứ đại Hoàng tộc.
Nếu là vào thời bình, Ưng Nhân Hoàng sớm đã mang theo đại quân tới "nói chuyện đạo lý" với những kẻ cả gan làm loạn này rồi.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác, đại quân tộc Người Ưng đang ở tiền tuyến chém giết với Liên minh thất tộc. Đám chủng tộc phụ thuộc cũng cống hiến một phần sức mạnh cho cuộc nội chiến này, không thể ép bọn họ về phía phe đối lập được.
Cùng là lão đại, nhưng quyền kiểm soát của Liên minh thất tộc đối với các chủng tộc lực phụ thuộc lại yếu hơn nhiều. Về cơ bản chỉ là thần phục trên danh nghĩa, không gây thêm phiền phức cho bọn hắn thì đều có thể được xem như " một nửa người của mình" .
Quyền lực chính trị, miễn thuế, đều được hứa hẹn miễn phí. Trong vấn đề "của người phúc ta", Liên minh thất tộc không bao giờ keo kiệt.
Nói không động tâm là giả, nhưng vì Liên minh thất tộc đang ở thế yếu về quân sự nên các tộc cũng không dám hoàn toàn đứng về phía bọn hắn.
Tuy nhiên, ác quả vẫn thể hiện ra, trong quá trình chiến tranh, các chủng tộc phụ thuộc bên dưới đã không ít lần cản trở quân đội Hoàng tộc.
Tiết lộ tuyến đường hành quân, bại lộ vị trí lương thảo, chiến tranh đang diễn ra đến thời điểm quan trọng thì đột nhiên sụp đổ ngay lập tức. . . Đủ loại hành vi cứ thể nảy sinh.
Điều này làm cho Nguyên soái Daniel không mang theo các chủng tộc phụ thuộc xuất chinh nữa, tránh bị bọn chúng liên lụy.
Mặc dù biết rõ bọn thuộc hạ có vấn đề, nhưng vì lo ngại ảnh hưởng chính trị, nên hiện giờ Tứ đại Hoàng tộc cũng không dám xử tùy tiện xử lý.
"Đàm phán ngừng chiến đi!"
"Đại diện của Tộc Tinh Linh đã đến rồi, họ có ý định hòa giải cuộc nội chiến của đế quốc, cho nên chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền đồng ý là được."
"Dù sao thì chúng ta cũng đã hoàn thành được phần lớn mục tiêu trong cuộc chiến tranh này rồi. Đã có tam tộc trong Liên minh thất tộc bị đánh tàn, bốn tộc còn lại hiện cũng đã biết sợ."
"Thôi thì cứ chia tách cái ghế Hoàng tộc thứ năm thành bốn ghế Vương tộc đi, để bốn nhà bọn hắn cùng nắm giữ quyền lực của một Hoàng tộc."
"Còn về những chủng tộc khác trong Đế quốc, nên trấn áp thì trấn áp, nên giết thì giết, nên chia rẽ thì tiếp tục chia rẽ."
"Là Vương tộc mới nổi, bốn tộc này phải làm ra một chút thành tích gì đó để thể hiện thành ý với chúng ta!"
Sư Nhân Hoàng cười lạnh nói.
Mặc kệ Tam đại Hoàng tộc còn lại có hoàn thành được chiến lược của mình chưa, dù sao kế hoạch thì Sư Nhân tộc cũng đã hoàn thành được bước đầu của chiến lược rồi. Hai bộ tộc lớn nằm trong phạm vi thế lực của họ hiện đã bị đánh cho tàn phế, địa vị thống trị của Sư Nhân tộc lại được củng cố.