Buổi tiệc hoan nghênh bắt đầu, hai người vốn nên trở thành tiêu điểm trong bữa tiệc là đôi vợ chồng Hudson thì lại lại bị rồng và gấu đang ăn uống ngon lành chiếm mất.
Trên đại lục Aslante, Ma thú cấp cao ngồi trên bàn ăn cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Nhưng cách ăn giống như Maxim và Belersden thì đúng là rất hiếm thấy.
Một rồng một gấu gấu cầm mâm lên và đưa thẳng vào miệng, giống như đã mấy chục năm không được ăn cơm rồi vậy. Đặc biệt là Maxim, vì ăn quá vội đôi khi nó còn nuốt luôn cái mâm vào bụng.
Cách ăn không có hình tượng này khiến cho Hudson cảm thấy vô cùng mất mặt. Mặc dù tiêu chuẩn cơm nước ngày thường tại lãnh địa không cao như trên yến hội, nhưng hắn cũng không dám bỏ đói rồng gấu nha!
Nếu là quý tộc làm như vậy thì nhất định sẽ bị người khinh bỉ cả trăm năm. Nhưng đổi thành Maxim và Belersden thì lại biến thành có "Cá tính" .
Một vài quý tộc to gan còn bưng chén rượu đến mời rượu, Belersden và Maxim thì ai đến cũng không cự tuyệt, gặp được người quen còn có thể ôn chuyện một hồi.
Sự thay đổi này khiến cho đám quý tộc vô cùng phấn khích. Trước mắt họ chính là Cự Long và Đại Địa Chi Hùng đó, dù là trên toàn đại lục Aslante cũng nằm trong nhóm có sức chiến đấu mạnh nhất.
"Hudson, rồng và gấu của ngươi thật là thú vị!"
George nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Loại chuyện này chỉ có thể hâm mộ mà thôi, dù là Quốc vương cao quý thì cũng không có tư cách đi mưu đồ Ma thú Thánh Vực.
Thực lực cách biệt quá lớn, trừ phi là Ma thú chủ động nhận chủ, nếu không, cho dù cưỡng ép ký kết khế ước thì cũng không thể chịu được phản phệ của Ma thú Thánh Vực.
"Bọn nó vẫn luôn hoạt bát như vậy, đặc biệt là đối với mỹ thực, luôn không có sức chống cự, để bệ hạ cười chê rồi."
Hudson cười ha hả trả lời.
Tâng bốc lẫn nhau mà thôi, hắn đã quen từ lâu rồi. Nói khoác thứ khác không được thì cứ tâng bốc mỹ thực thôi. Cái này chắc chắn sẽ không phạm phải điều cấm kỵ. . . .
Sau một hồi tâng bốc ngắn ngủi, vợ chồng Hudson và vợ chồng George rời khỏi hội trường ồn ào náo động này, sau đó tiến vào bên trong đại điện.
Rồng và gấu vốn đang ăn ngon uống sướng cũng miễn cưỡng đi theo, một bảo tiêu đạt tiêu chuẩn không được phép rời khỏi cố chủ trong thời gian dài.
Việc thay đổi địa điểm không hề ảnh hưởng đến việc hai đứa nó ăn uống thả cửa. George cũng rất hợp tác khi ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị những phần ăn đặc biệt lớn và mang đến đây.
Sau một ánh mắt ra hiệu, vương hậu liền kéo theo Melissa đi tới phòng bên cạnh, trong đại điện chỉ còn lại hai người George và Hudson ngồi nhìn nhau, cùng với rồng và gấu đang ăn uống thả cửa.
"Hudson, lần này ta gặp phiền phức lớn rồi!"
"Kinh tế Công quốc đang gặp khó khăn nghiêm trọng, chính phủ đã cố gắng hết sức để cân bằng ngân sách, nhưng vẫn không thể bù đắp được lỗ hổng."
"Chủ yếu là do trước đó đã phán đoán sai, chỉ lo vùi đầu vào phát triển mà bỏ qua vấn đề nguồn vốn. Không cẩn thận đã chi tiêu số tiền vượt quá con số mà Công quốc nên có."
"Sau khi nhận ra điều này, chính phủ công quốc đã liên tục làm giả thu nhập ngân sách, nhưng so với khoản lỗ này thì giống như hạt cát trong sa mạc."
"Việc tổ chức đấu giá trong thời điểm này cũng là điều bất đắc dĩ. Trong vài năm gần đây, Công quốc đã chi tiêu rất nhiều tiền, nếu như không nghèo nữa thì thật sự là không thể nào nói nổi."
"Vạn bất đắc dĩ, Công quốc chỉ đành mang phòng thí nghiệm của đại sư Keim Boyin đã được phát hiện từ trước ra. Cố ý làm ra vẻ như chính phủ đang trên bờ vực phá sản, chỉ có thể bán phá giá bảo vật để huy động tài chính."
"Nhưng đây cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, phòng thí nghiệm này chỉ là một phòng thí nghiệm bình thường mà đại sư Keim Boyin sử dụng, không có bao nhiêu thứ giá trị."
"Những vật phẩm được lấy ra đấu giá hiện giờ đều do các quý tộc của Công quốc hợp lực đóng góp. Có thể lừa được hay không cũng còn là một ẩn số."
"Hudson, ngươi chính là bậc thầy luyện duyện nổi tiếng nhất trên toàn đại lục, cho ta mượn một chút bảo bối để ứng phó khẩn cấp trước đi!"
George trực tiếp nói thẳng.
Ý tưởng dùng tri thức truyền thừa để đổi tiền là do Hudson hỗ trợ nghĩ ra. Nhưng không ngờ là loại giao dịch gần như không cần vốn này lại làm cho người ta nghiện. .
Công quốc Mosey đã nhảy vào trong cái hố khổng lồ này, khi chính phủ hết tiền liền đi làm một vố. Sau mấy lần dày vò, quay đầu mới phát hiện là tri thức truyền thừa đã trải rộng khắp đại lục, muốn che cũng không che được.
"Ma pháp dược tề thì dễ nói, từ khi nhận được thư mời thì ta đã bắt đầu là các vị chơi lớn rồi."
"Lần này ta còn mang theo những nghiên cứu tồn kho tới đây. Không cần phải mượn, Tuyết Nguyệt lĩnh hiện cũng đang thiếu tiền, nếu có người nào trả giá cao thì cứ mượn đấu giá hội của ngài bán cho bọn họ đi."
"Ngài có thể yên tâm, những loại dược tề này đều có tiêu chuẩn nhất định. Hơn nữa còn là lần đầu tiên diện thế, rất nhiều dược tề còn không chưa kịp thử nghiệm tác dụng."
"Lọ thuốc cũng đã được tiến hành xử lý giả mạo tác phẩm của đại sư Keim Boyin rồi, sẽ không bị lộ đâu."
"Vì ủng hộ các vị, những bảo vật tạm thời không dùng được trong kho ta cũng cùng nhau mang tới."
"Nếu là may mắn, không chừng có thể bán được hơn một hai trăm vạn kim tệ. Nhưng so với lỗ hổng của quý quốc thì cũng chỉ giống như hạt cát trong sa mạc!"
Hudson ra vẻ hào sảng nói.
Giúp đỡ ủng hộ là một chuyện, nhưng quan trọng nhất vẫn là phát tài. Hiệu ứng danh nhân cũng được áp dụng trên đại lục Aslante.
Bất kể là loại ma pháp dược tề gì, chỉ cần được gắn mác "tác phẩm của đại sư Keim Boyin" thì giá trị của nó sẽ ngay lập tức được tăng lên gấp bội.