"Trong hiện trường có đại sư luyện dược thì có thể đích thân tiến lên đây xem xét và nghiệm chứng thật giả."
"Đây là lúc kiểm tra ánh mắt, có lẽ những loại dược tề này có thể khiến cho người ta nhất phi trùng thiên, nhưng cũng có khả năng chỉ là ma pháp dược tề bình thường."
"Giá khởi điểm là 6000 kim tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 200 kim tệ, đấu giá bắt đầu!"
Sau khi người điều hành buổi đấu giá nói xong, nhiều bậc thầy luyện dược đã bay khỏi vị trí, trực tiếp xông lên bàn đấu giá để tiến hành nghiệm chứng.
Nhìn thấy Robert đang mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm dược tề ngẩn người, Hudson không nhịn được muốn cười thành tiếng.
Phải thừa nhận người Mosey vẫn biết cách đánh lừa người khác, vừa bắt đầu đã đưa ra một vấn đề khó, khiến mọi người rối loạn tâm trí.
Những loại dược tề này đều do một mình Hudson tạo ra, hôm nay lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng, có thể nhận ra chúng là gì mới là lạ.
Chỉ có một điều có thể chứng minh rằng chúng được tạo ra bởi một bậc thầy luyện dược, đó là: bên trong thuốc tràn ngập rất nhiều năng lượng vô chủ, dường như bất kỳ ai cũng có thể hấp thu.
Với cùng nguyên vật, cùng công thức, nhưng ma pháp dược tề được thông qua bàn tay của đại sư luyện dược thì sẽ có hiệu quả khác.
Thường thì đại sư luyện dược có thể bảo toàn phần lớn năng lượng trong dược tề, giúp cho thuốc có thể phát huy tối đa tác dụng.
Những loại dược tề trên sân khấu chủ yếu là chứa nhiều năng lượng vô chủ, nhìn qua là biết không phải là thứ mà những Ma pháp sư hay dược tề sư bình thường có thể làm ra được.
Bao gồm cả Robert, đám đại sư luyện dược ở hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.
Không cần giám định cũng biết, đây nhất định là tác phẩm của đại sư Keim Boyin. Bởi vì với trình độ luyện dược bậc thầy của họ mà cũng không thể làm cho bên trong dược tề chứa đựng lượng năng lượng khổng lồ như vậy.
"Ta xem những loại dược tề này không có vấn đề, nếu như mọi người không phát hiện ra điều gì bất thường thì xuống dưới cạnh tranh đi!"
Robert mở miệng giải vây nói.
Là đồng minh, vào những lúc quan trọng như thế này, kéo một tay cũng là điều nên làm. Nếu cứ để đám lão già này nhìn chằm chằm, lỡ có ai đó không nhịn được xuất thủ, làm cho tình hình mất kiểm soát thì sẽ rất phiền phức. ...
Buổi đấu giá đã mở màn thuận lợi, đám đại sư điên cuồng kêu giá, những người giàu có khác cũng nhanh chóng hùa theo.
Giá ban đầu là sáu ngàn kim tệ đã nhanh chóng leo lên đến sáu vạn kim tệ, sau đó tăng lên hơn mười vạn, và đây vẫn chưa phải là giá cuối cùng.
Nguyên nhân tại sao những loại dược tề này lại đáng giá nhiều như vậy đã không quan trọng, dù sao có nhiều ma pháp Dược tề đại sư kêu giá như vậy, hùa theo cũng không bị mất gì.
Robert cũng là một trong số những ma pháp dược tề đại sư tham gia trả giá, nhưng sau khi nhìn thấy giá cả đã vượt qua cửa ải hai mươi vạn kim tệ thì lão ta đành phải ngậm miệng.
Vương quốc Alpha chẳng giàu có gì, nên một vị đại lão Thánh Vực như lão ta cũng phải tính toán chi tiêu. Về bản chất thì việc mua những loại dược tề này có ý nghĩa về nghiên cứu hơn là bản thân dược tề.
Dù sao không ai biết được tác dụng của những loại dược tề kỳ lạ vô danh này, ngoài một số kẻ ngốc ra, chẳng có mấy người dám uống trực tiếp cả.
Bên trong phòng khách quý, nhìn thấy giá cả liên tục tăng cao, Hudson rất hài lòng. Kẻ ngốc lắm tiền khó tìm, hiếm khi có cơ hội thu hoạch một đợt.
Điều quan trọng nhất là lần thu hoạch này là do người ta chủ động đưa đến tận cửa. Ngay cả khi bỏ ra một cái giá trên trời để mua về mà không thể nghiên cứu ra thành quả thì những người này cũng chỉ cho rằng bản thân mình không đủ trình độ.
"Hudson, sau khi đến nơi này thiếp mới đột nhiên phát hiện, thật ra chúng ta rất nghèo!"
Nghe xong lời này của Melissa, Hudson suýt chút nữa là phun hết trà trong miệng ra ngoài. Dù có nhìn thế nào thì hắn cũng chẳng liên quan gì đến từ "nghèo" nha!
Là người bán ẩn mình sau hậu trường, hắn đương nhiên không thể tham gia vào cuộc đấu giá náo nhiệt này. Đẩy giá lên cao là tốt đó, nhưng nếu không cẩn thận mua lại thì chẳng phải bị lỗ sặc máu hay sao?
"Melissa, lời này của nàng thật là quá phận. Hai chúng ta không phải nghèo, mà là chi tiêu hợp lý, chỉ mua thứ mà mình cần."
"Ma pháp dược tề thần bí này chỉ thích hợp với những người cuồng nghiên cứu."
"Trong lãnh địa có rất nhiều việc cần làm, còn phải lo chuyện của vương quốc nữa, ta đâu có thời gian để nghiên cứu chứ!!"
"Nàng thì bận chăm con chăm cái, dàn xếp hậu trạch trong phủ lãnh chúa, lại còn phải phụ trách các mối quan hệ, việc cũng không ít nha."
"Có lẽ chờ thêm 80-100 năm nữa, khi chúng ta cũng đã một trăm mấy tuổi thì sẽ giống như bọn họ thôi."
Hudson lập tức giải thích.
Than nghèo không phải là lựa chọn tốt gì, đặc biệt là với một đại nhân vật như Hudson lão gia, dù sao Hudson lão gia cũng cần có thể diện mà.
Mặc dù tình trạng tài chính của lãnh địa đúng là hơi tệ một chút, nhưng chẳng phải Hudson đang cố gắng kiếm tiền đó sao?
"Hừ!"
"Thiếp chẳng cần muốn giống như bọn họ!"
"Hừ, chàng đang bắt nạt người ta! 100 mấy tuổi, lúc đó chàng đi mà sống với tình nhân của mình đi. . ."
Nghe vậy Hudson liền biết mình lại nói sai nói rồi. Ý nghĩa của trường thọ rất tốt, nhưng một người phụ nữ một trăm mấy tuổi thì lại có chút phiền phức.
Melissa nghĩ càng nhiều hơn. Với thiên phú của Hudson, việc sống tới một trăm mấy tuổi cũng chẳng tính là cái gì, nhưng nàng thì lại không được!
Nếu như không có thiên phú trở thành cường giả, cho dù có chí khí trở thành cường giả, dù được cung cấp đầy đủ tài nguyên sung túc thì hiện giờ nàng vẫn chỉ là một tên vị Ma pháp sư cao cấp. (cấp 3)