Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1499 - Chương 1499: Đám Phán (2)

Chương 1499: Đám Phán (2) Chương 1499: Đám Phán (2)

Những Tinh Linh kiêu ngạo này ghét đứng chung một chỗ với nhân loại, nếu như mời bọn họ đi khiêu vũ, sợ là sẽ xảy ra chuyện ngay tại hiện trường.

Quan niệm cố hữu của một chủng tộc không phải là thứ dễ thay đổi. Nghi thức cao nhất của Công quốc Mosey không chừng sẽ bị thành sự sỉ nhục trong mắt của Tinh Linh.

Tộc Tinh Linh tự thành hệ thống, rất ít giao lưu với nhân loại, nên mọi người cũng không có hiểu biết gì nhiều về tập quán sinh hoạt của họ.

Những gì được ghi lại trong sách đều là chuyện cũ cách đây hàng trăm hàng ngàn năm. Hơn nữa còn bị thổi phồng lên, ở trong mắt của người ngâm thơ rong, Tinh Linh đơn giản là đại diện cho sự hoàn hảo.

Hết cách rồi, loài người là sinh vật coi trọng cái đẹp. Trùng hợp là vẻ ngoài của Tinh Linh lại phù hợp với mắt thẩm mỹ của nhân loại, sự kiêu ngạo của họ càng tăng thêm sức hấp dẫn.

Ngay cả người có ý chí mạnh mẽ như Hudson khi gặp phải một mỹ nhân như Delise đều phải âm thầm nhắc nhở bản thân: Trước mắt là bà nội, là bà nội, là bà nội. . .

Nếu như Tộc Tinh Linh không có thực lực mạnh mẽ thì sớm đã bị các quý tộc loài người nuôi nhốt rồi.

Chỉ cần nhìn đám đại biểu nhân tộc ở trước mắt là biết, ngoài người của Công quốc Mosey cảm thấy mình bị sỉ nhục ra, những người còn lại đều không hề tức giận.

Đây là lợi thế của sắc đẹp, nếu như là một chủng tộc khác, dám không nể mặt như vậy, mọi người đã sớm cho họ biết cái gì gọi là uy nghiêm của bá chủ.

Có lẽ chỉ có Mị Ma trong truyền thuyết mới có nhan sắc sánh được với Tinh Linh. Tiếc là Hudson chưa từng nhìn thấy, nên không biết tình hình cụ thể.

"Hừ!"

Sau khi hừ lạnh một tiếng, Delise không nói một lời bước vào đại điện. Đám người rất muốn nhắc nhở Delise là đã đi sai hướng rồi, nhưng thấy bà già này thật sự không dễ trêu, nên cả đám đều không dám mở miệng.

Đối với chuyện này, Hudson cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Trong lòng hắn không khỏi hoài nghi, tại sao Tộc Tinh Linh lại cử bà già này tới đây làm đặc sứ đàm phán chứ?

Đúng là cường giả Thánh Vực rất mạnh, nhưng thực lực cá nhân mạnh không có nghĩa là năng lực đàm phán cũng mạnh. Chẳng lẽ đàm phán không thành thì trực tiếp lộn cái bàn đấm nhau sao?

Nhưng Hudson cũng lập tức hiểu rõ, có vẻ như Tộc Tinh Linh thật sự không cần bất cứ kỹ năng gì để đàm phán với Công quốc Mosey.

Về bản chất thì đây là đang đe dọa bằng vũ lực, Để Delise tới gây chuyện không chừng còn có hiệu quả hơn việc đàm phán cò kè mặc cả thông thường.

Ít nhất là hiện tại người Mosey thật sự bị chấn nhiếp, cuộc đàm phán còn chưa có bắt đầu, nhưng đã thua về mặt khí thế rồi.

Nếu không có Hudson đứng ra gây rối, có lẽ tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.

Đây không phải là vấn đề năng lực, mà là vì khái niệm cường giả vi tôn đã sớm xâm nhập lòng người.

Tại đại lục Aslante, đối mặt với cường giả mà nói về việc bình đẳng thì chẳng khác nào đang bị bệnh.

Tình huống hiện tại là: Không chỉ Delise có thực lực mạnh, mà đám Tinh Linh đi theo còn có thực lực mạnh hơn.

Bao gồm cả Hudson, khi đối mặt với Delise, hắn còn có thể nói đùa vài câu không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng một khi dính đến Tộc Tinh Linh, hắn cũng chỉ có thể thận trọng đối đãi.

"Ở chỗ này nói đi!"

Delise tức giận nói.

Có lẽ là đã nhận ra bản thân mình không biết đường, hoặc là cố tình làm vậy, tóm lại, Delise đã dùng hành động thực tế để nói cho đám người biết: Tâm tình hiện giờ của ả rất không tốt, đừng chọc ả!

"Dính bẫy rồi!"

Hudson âm thầm nghĩ.

Sự can thiệp trước đó của hắn đúng là đã giảm bớt áp lực mà Tộc Tinh Linh đã gây ra cho Người Mosey, nhưng Delise cũng thuận thế tạo dựng hình ảnh của một người phụ nữ có tính khí thất thường.

Một cường giả Thánh Vực có tính khí thất thường chính là một quả Ma binh bom. Một khi chạm đến nút bấm, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Quả nhiên là người đã vài trăm năm tuổi, không sống uổng phí. Cho dù là Tinh Linh đơn thuần cũng sẽ rèn luyện được một chút phong cách chính trị.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau dựng hội trường đi!"

George vội vàng hạ lệnh.

Tuy nhiên, khi đám người hầu còn chưa kịp phản ứng, Delise đã vung cây ma pháp trượng trong tay lên, trên mặt đất có một cây thực vật đang đâm chồi, sau đó nó nhanh chóng tạo ra những chiếc ghế ngồi bằng cây tự nhiên.

Đám Tinh Linh lập tức nhập tọa, vừa hay chiếm hết vị trí, làm cho một đám đại biểu Nhân tộc cảm thấy rất xấu hổ.

George liền ra hiệu cho Ma pháp sư ở phía sau, ngay sau đó, nguyên tố ma pháp hệ thổ phun trào, bàn ghế bằng nguyên tố thổ đã trồi lên khỏi mặt đất.

Chỉ khổ cho tòa cung điện này, bàn ghế đều dựa vào nguyên tố ma pháp tạm thời ngưng tụ mà thành, nhưng tại tạo ra sự phá hoại vĩnh viễn đối với cung điện. Sau khi bị dày vò như vậy, mặt đất chắc chắn phải được sửa chữa lại.

"George bệ hạ đáng kính, ta tin là việc bắt giữ Tinh Linh trái phép không quan hệ gì đến các vị."

"Nhưng năm Tinh Linh xảy ra ngoài ý muốn trong lãnh thổ của các vị, ít nhiều gì quý quốc cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích?"

Nghe được lời của Delise, George âm thầm kêu khổ. Trong đấu giá hội ngày đó có quá nhiều người chứng kiến, thậm chí còn có người đã dùng Lưu Ảnh Thạch để ghi chép lại, căn bản không thể chối cãi được.

Các quốc gia đại lục ủng hộ Công quốc Mosey về mặt ngoại giao, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ phải chiếm lý. Nếu như là chuyện do mình gây ra thì sẽ là tình huống khác.

Hơn nữa, chuyện lần này bọn họ không thể nào giải thích được. Ngày hôm đó bị "Minh uyên độc" dọa cho sợ hãi, không kịp thời phát hiện ra năm nô lệ Tinh Linh bị Vong Linh ma pháp sư khống chế, bây giờ muốn tẩy trắng cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment