"Bệ hạ, tình hình hiện tại đã thay đổi, chúng ta vẫn tiếp tục sử dụng sách lược trước đây để đàm phán với Tộc Tinh Linh sao?"
Bộ trưởng Ngoại giao Bá tước Renato quan tâm hỏi.
Bị ép bởi tình hình trước đó, Công quốc Mosey đã vô cùng khiêm nhường trong cuộc đàm phán với Tộc Tinh Linh, quán triệt hoàn toàn chiến lược "Gặp địch giả yếu" mà Hudson đề ra.
Mỗi thời mỗi khác.
Nhờ vào bán thảm mà nhận được sự ủng hộ của các quốc gia nhân tộc đồng tình, hiện giờ lại có thêm liên minh năm nước làm chỗ dựa, khi đối mặt Tộc Tinh Linh, Công quốc Mosey đã không còn yếu ớt như trước đó nữa.
"Tại sao lại không tiếp tục?"
George cười ha hả hỏi ngược lại.
Công quốc Mosey đang đóng vai nước nghèo, bây giờ ngay cả một kim tệ mà họ cũng không có.
Nhượng bộ trong vấn đề bồi thường cũng được, chịu nhận lỗi cũng tốt, toàn bộ đều là vấn đề mặt mũi.
Công quốc Mosey đã lăn lộn tới mức phá sản rồi, làm gì còn mặt mũi nữa?
Dù sao cũng đã đến nước này rồi, không bằng tiếp tục áp dụng chiến lược gặp địch giả yếu tới cùng, nhằm che mắt Tộc Tinh Linh.
Lừa gạt được kẻ địch mới có thể đánh bại được kẻ địch.
Trong thâm tâm, George đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài với Tộc Tinh Linh. Con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng Công quốc Mosey không có lựa chọn nào khác.
Sau khi do dự một hồi, tất cả mọi người đều đồng loạt đồng ý.
Nếu như hành động theo cảm tính, Công quốc Mosey sớm đã diệt vong từ nhiều năm trước rồi, căn bản không thể đi đến ngày hôm nay!
Sau vụ này, nếu như gặp được vấn đề tương tự, giới cao tầng của Công quốc Mosey đều thể hiện ra sự nhẫn nhịn vượt quá mức bình thường.
Cùng lắm chỉ là bị những quý tộc trẻ tuổi trong nước ở sau lưng mắng chửi vài câu, nhưng họ cũng chẳng nghe thấy được.
Hết thảy bụi bặm lắng xuống, Ngân hàng Phát triển Cận Đông lại có thêm một công việc mới: thu thuế của Công quốc Mosey, đảm bảo tiền nợ phải trả hàng năm sẽ được chuyển đúng hạn.
Nói cho đúng là đảm bảo lớn hơn quản lý.
Dù sao, trước đó Công quốc Mosey đã thế chấp thuế cho Ngân hàng Phát triển Cận Đông, về mặt pháp lý, sau khi vi phạm hợp đồng, ngân hàng sẽ có quyền thu thuế.
Đây là bảo hiểm kép.
George lo lắng sau khi phá sản, các chủ nợ sẽ đòi tiếp quản bộ phận thuế vụ của Công quốc Mosey, nên y đã lập ra kế hoạch này trước.
Các khoản vay đều là sổ sách giả, nên dù làm giả thêm một hợp đồng thế chấp nữa cũng chẳng phải là vấn đề gì.
Diễn kịch diễn quá tốt, hình ảnh nước nghèo của Công quốc Mosey đã ăn sâu vào lòng người, làm cho mọi người đều không dám để chính phủ Công quốc Mosey đụng vào tiền.
Mọi người đều ngoan cố tin rằng, một khi tiền thuế rơi vào túi của chính phủ Công quốc Mosey thì sẽ không bao giờ lấy ra được nữa.
Cả hai bên đều cần một sự bảo đảm, và Ngân hàng Phát triển Cận Đông đã xuất hiện với vai trò đảm bảo trung gian.
Theo thỏa thuận, thuế thu nhập của Công quốc Mosey sẽ được gửi vào Ngân hàng Phát triển Cận Đông trước, sau khi phân bổ khoản nợ 4 triệu kim tệ cho các bên, số còn lại mới thuộc về chính phủ Công quốc.
Để giành được vụ làm ăn giống như một việc làm công ích này, Hudson thậm chí không thu lấy một đồng xu phí thủ tục nào.
Sau khi thuế vào tài khoản thì phải được phân bổ cho các bên trong vòng ba ngày, đơn giản chỉ là qua thêm một tay mà thôi.
Vì để cho mọi người có thể thuận tiện sử dụng, nên số tiền này đều được chuyển trực tiếp vào tài khoản thẻ ma tinh của các bên.
Lúc nào rút tiền, ở chỗ nào rút tiền, toàn bộ đều do các phương tự mình quyết định.
Để hút tiền gửi, Hudson cũng liều mạng. Ngay cả khi đó chỉ là tiền qua đường ngắn hạn thì hắn cũng không muốn bỏ lỡ.
Đều là bị ép buộc, đi kèm với sự phát triển không ngừng của Ngân hàng Phát triển Cận Đông, số lượng tiền cho vay và tiền gửi bị mất cân bằng nghiêm trọng.
Không tính đến sổ sách giả của Công quốc Mosey, chỉ tính riêng khoảng chênh lệch giữa tiền gửi và tiền vay đã lên đến hơn trăm triệu kim tệ rồi.
Mặc dù những khoản vay này đều có tài sản thế chấp và không có khoản nợ khó đòi nào, nhưng tình trạng thiếu tiền mặt vẫn là rủi ro lớn nhất đè nặng lên Ngân hàng Phát triển Cận Đông.
Nguyên nhân cốt lõi vẫn là vì các quý tộc của Vương quốc Alpha quá nghèo, số lượng quý tộc có nhu cầu gửi tiền rất ít, trong khi số lượng quý tộc cần vay lại rất nhiều.
Để giảm thiểu rủi ro, Hudson đã thắt chặt hạn mức cho vay, nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tìm cách hút tiền gửi. Ngay cả tiền qua tay như bây giờ cũng không muốn bỏ lỡ.
Theo thông lệ trước đây, miễn là tiền vào ngân hàng, ít nhất sẽ có một phần ba tiền mặt được lưu thông trên các thẻ ma tinh khác nhau.
Ngay cả khi rút tiền, cũng có gần một phần năm số người chọn kim phiếu. Đặc biệt là những khách hàng giao dịch nhiều hàng hóa, ý muốn sử dụng kim phiếu càng rõ ràng hơn.
Vì lý do an toàn, thậm chí có khách hàng yêu cầu định danh kim phiếu. Cho dù những người khác có cướp được kim phiếu thì cũng không thể đổi thành tiền mặt, có mấy phần hình thức ban đầu của chi phiếu.
Trong bối cảnh này, lợi nhuận trên sổ sách của Ngân hàng Phát triển Cận Đông đã lên đến bầu trời, nhưng ngay cả một đồng vàng cổ tức cũng không dám phát.
Điều này làm cho các cổ đông đều có ý kiến rất lớn với Hudson.
Trong sổ sách thì ngày nào cũng nói là có lãi, nhưng tiền lãi kiếm được đâu rồi, ai nhìn thấy?
Nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi, khi bỏ tiền vào thì là tổ tông, giờ muốn rút ra thì thành cháu trai.
Điều duy nhất có thể an ủi đám cổ đông là: Trong sổ sách thực sự kiếm được tiền, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền.