Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1546 - Chương 1546: Thánh Vực Của Dị Tộc Đến

Chương 1546: Thánh Vực Của Dị Tộc Đến Chương 1546: Thánh Vực Của Dị Tộc Đến

Tộc Tinh Linh có những Thánh Vực sống từ ba trăm năm trước, Thánh Vực từ sáu trăm năm trước cũng có có thể ra ngoài hoạt động, thậm chí còn có cả những tồn tại cổ xưa hơn.

Thời gian lâu như vậy, người ta không thể nào sống uổng phí được?

Trước đây, họ không xuất hiện là vì thủy triều ma pháp đã rơi vào giai đoạn thung lũng, cường giả Thánh Vực bị hạn chế rất nhiều.

Bây giờ làn sóng nguyên tố đang khôi phục, những hạn chế này cũng bắt đầu yếu dần. Cường giả Thánh Vực bình thường đã không còn bị hạn chế khi ra tay nữa.

Nguyên nhân mà đám người Hudson dám ra tay không chút kiêng kỵ là vì bọn họ không biết chuyện này.

Dù sao, Vương quốc Alpha cũng chỉ có hơn ba trăm năm lịch sử, lịch sử của những đồng minh khác cũng không kém bao nhiêu.

Cho dù lịch sử của các đại quý tộc lâu đời hơn một chút, nhưng tuổi thọ của con người quá ngắn, trong quá trình đó đã xảy ra không biết bao nhiêu sự cố, hiểu biết của họ về hàng nghìn năm trước là rất hạn chế.

Ngay cả khi nhìn thấy những ghi chép liên quan, họ cũng sẽ coi đó như những câu chuyện thần thoại, vì có khác biệt quá lớn với thực tại.

Ngoài một số thế lực cổ xưa có truyền thừa lâu đời ra, không ai biết được những bí mật này.

Nhân tộc có thể trở thành bá chủ đại lục thì đương nhiên là sẽ không thiếu cường giả đỉnh cao.

Mặc dù tuổi thọ không bằng Tộc Tinh Linh, nhưng lại có dân số đông đảo. Mỗi ba trăm năm một lần thủy triều nguyên tố biến động, những Thánh Vực bình thường sẽ không qua khỏi, nhưng nếu như có thể bước vào Thánh Vực bậc 2 thì tuổi thọ sẽ tăng lên gấp đôi.

Cho dù xác suất nhỏ đến đâu, cũng sẽ có một số người may mắn. Chỉ là trong giai đoạn thủy triều nguyên tố thấp điểm, nguyên tố ma pháp giữa đất trời quá mỏng manh, không đủ để nuôi bọn họ.

Miễn cưỡng ra tay sẽ làm ảnh hưởng đến tuổi thọ, nên chỉ đành thoái ẩn. Một số cường giả thậm chí còn trực tiếp rời khỏi đại lục, trốn ở hải ngoại xa xôi để tiềm tu. . . .

"Lưu Tinh Hỏa Vũ!"

"Vẫn Thạch Thiên Hàng!"

"Thế giới băng tuyết!". . .

Chỉ trong một thời gian ngắn, Đế quốc Thú Nhân đã biến thành khu thí nghiệm ma pháp, tất cả các cấm chú mà tiểu đội viễn chinh có thể thi triển đều đã được trình diễn ở trên đại thảo nguyên.

Về vấn đề này, Hudson rất công bằng. Hoàng tộc được hưởng cấm chú mạnh nhất, Vương tộc được hưởng cấm chú cấp thấp hơn.

Còn những chủng tộc thú nhân bình thường thì thôi, số lượng của bọn chúng quá nhiều, thật sự không giải quyết được hết.

Thực ra, còn chưa kịp ghé thăm hết toàn bộ Thất đại Vương tộc thì đoàn Ma pháp sư đã không chịu nổi rồi!

Mặc dù có ma pháp dược tề của Hudson, nhưng mọi người đều cho rằng thứ này quá quý giá, không thể sử dụng một cách xa xỉ như vật phẩm tiêu hao được.

Hudson còn nhờ trông chờ vào việc bán thuốc kiếm tiền, nên hắn đương nhiên là sẽ không thể nói ra chân tướng. Mặc dù giá bán và chi phí của ma pháp dược tề không có liên quan gì với nhau, nhưng với tư cách là nhà bán, hắn đương nhiên là phải thổi phồng lên.

Chi phí mấy vạn, mười mấy vạn, nghe qua liền biết là hàng cao cấp. Cộng với hiệu quả không tồi, đây chính là ma pháp dược tề tốt nhất trên đại lục.

Nếu để cho người ta biết được chi phí chỉ có vài kim tệ, lúc đó dù hiệu quả có tốt đến mấy cũng chỉ mang lại cho người ta cảm giác hàng rẻ tiền.

Tiêu hao quá nhiều ma lực, nên đoàn người chỉ đành dừng lại nghỉ ngơi một hồi. Những cuộc tấn công liên tiếp đã làm cho sĩ khí của thú nhân bị suy yếu đến cực hạn.

Tâm trạng bi quan đang ngày càng lan rộng trên đại thảo nguyên. Ngoài những bộ lạc nhỏ có thông tin bế tắc ra, hầu như tất cả thú nhân đều đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ một ngày nào đó bị Đại ma vương tìm đến cửa.

"Nguyên soái, hành động của chúng ta quá thuận lợi. Thú nhân chỉ biết né tránh mà không có biện pháp phản kích nào, điều này thực sự là hơi bất thường."

"Nếu bọn chúng tập hợp vài trăm tên cường giả cấp 7-8 thì vẫn có năng lực đánh một trận với chúng ta, nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh gì, sợ là chúng đang có âm mưu gì đó."

Robert lo lắng nói.

Phản ứng của thú nhân quá đơn điệu, ngoài hoảng loạn ra thì vẫn là hoảng loạn, hoàn toàn không hề giống với thú nhân trong ấn tượng của lão ta.

"Yên tâm đi, Robert tiên sinh. Mục tiêu của mỗi lần hành động đều được ta lựa chọn ngẫu nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ quy luật nào để bám theo."

"Cho dù Thú nhân có chuẩn bị từ trước, nhưng trên đại thảo nguyên có nhiều bộ lạc như vậy, bọn chúng không thể nào lo hết được."

"Có lẽ bọn chúng đã bắt đầu tập hợp cường giả phản công rồi. Nhưng chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta không thể nào ở yên tại chỗ chờ bọn chúng tới để quyết chiến."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên phía Liên minh dị tộc cũng nên hành động rồi. Có lẽ không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ tìm tới cửa."

"Nhưng mà vấn đề cũng không lớn, bị dồn đến mức này rồi mà trong Đế quốc Thú Nhân vẫn không có cường giả Thánh Vực xuất hiện, điều này đã đủ để chứng minh rằng thú nhân đã bị đứt đoạn rồi."

"Chủng tộc mình không có cường giả, trông cậy vào đám đồng minh có tính toán của mình đi liều mạng là chuyện không thể nào."

"Ngay cả khi người của Liên minh dị tộc đến thì cũng chỉ đánh nhau tượng trưng với chúng ta một trận, sau đó đạt được một thỏa thuận cấm xuất thủ."

Hudson nói với vẻ mặt thản nhiên.

Trong cuộc viễn chinh đại thảo nguyên lần này, liên minh năm nước đã đồng thời điều động tám vị cường giả Thánh Vực. Trong đó còn có cả những người có thiên phú như Belersden và Maxim, Tổng giám mục Taryn còn mang theo Thần khí.

Ngoài cường giả Thánh Vực ra, còn có rất nhiều cường giả cấp 7 cấp 8. Nếu thật sự muốn giữ bọn họ lại đại thảo nguyên, Liên minh dị tộc nhất định sẽ trả một cái giá thê thảm.

Bình Luận (0)
Comment