Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1562 - Chương 1562: Đoàn Điều Tra

Chương 1562: Đoàn Điều Tra Chương 1562: Đoàn Điều Tra

Đặc biệt là hai Học viện Áo thuật trên đại lục, hai học viện này đã đưa một loạt các ngành học dị đoan lên bục giảng, một thời gian ngắn sau đó, trên đại lục sẽ xuất hiện cảnh tượng rầm rộ, các loại nghề nghiệp trăm hoa đua nở.

Bất kỳ nghề nghiệp nào muốn phát triển đều cần có sự ủng hộ của các quyền quý. Những nghề nghiệp bị che giấu trong bóng tối đã sớm suy tàn đến không còn hình dạng.

Sau vẻ bề ngoài náo nhiệt này chính là tình trạng khan hiếm nhân tài, gần như đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng.

Nếu không phải vậy thì Hudson cũng không thể nào mời được nhiều lão già như thế. Trong tình huống bình thường, mấy lão này không phải đang bế quan khổ tu thì chính là đang tìm kiếm thời cơ đột phá Thánh Vực.

"Nguyên soái, ở đây thực sự có di tích tiền sử sao?"

Ông lão áo đen ngạc nhiên hỏi.

Bất cứ thứ gì, một khi có liên quan đến thời tiền sử thì cũng đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Không chỉ đơn giản là để theo đuổi đoạn lịch sử đã mất, mà còn là khao vọng tri thức. Đặc biệt là kiến thức liên quan đến việc tu luyện, đây là điều khiến những cường giả đang bị mắc kẹt ở cánh cửa Thánh Vực si mê nhất.

Nhưng điều này không có nghĩa là hệ thống tu luyện trong quá khứ nhất định sẽ mạnh hơn hiện tại. Bất kể là hệ thống tu luyện nào, kết cục sau cùng đều là trăm sông đổ về một biển.

Thứ mà mọi người đang theo đuổi là linh quang lóe lên trong quá trình nghiên cứu, nhiều khi chỉ cần một giây phút giác ngộ thôi là đã có thể vượt xa khổ tu hàng chục năm.

"Đại sư Niemeyer, ta không cần phải nói dối về chuyện này. Lúc đó, vương quốc binh bại, ta thống lĩnh đại quân đến tiếp đón bại binh, đã từng dừng chân bên bờ hồ Tuyết Nguyệt."

"Vì hiếu kỳ, ta đã cử người đi thăm dò hòn đảo ở giữa hồ một lần. Đó là một tòa cung điện ngầm khổng lồ dưới mặt đất, trên đó có những bức bích họa và tượng khắc bí ẩn."

"Tiếc là chưa kịp tiến hành nghiên cứu sâu hơn thì di tích đã xảy ra rung chuyển, sau đó đột nhiên chìm xuống dưới hồ."

"Tuy nhiên, chỉ từ những hình ảnh và chữ viết trên bích hoạ ta vẫn có thể phát hiện ra một đoạn lịch sử đáng kinh ngạc. Nội dung quá sức kinh thế hãi tục, trước khi không có chứng cứ xác thực, ta không tiện công bố ra ngoài."

"Địa cung được bảo vệ bởi một luồng sức mạnh thần bí, ngay cả Belersden cũng cảm nhận được uy hiếp, sẽ không dễ dàng bị hủy diệt. Nếu như các vị cảm thấy hứng thú thì có thể vào trong hồ xem thử."

Hudson ra vẻ bình tĩnh nói.

Đối với di tích thần bí, hắn cũng tò mò không kém bất kỳ ai. Nhưng vì nghề chính không phải là nghiên cứu lịch sử, nên hắn không thể dành nhiều thời gian cho việc này.

Nghe được câu trả lời xác thực, Niemeyer liền cảm thấy hưng phấn không thôi. Là một vị Vu sư cổ đại, ông ta chưa bao giờ sợ chuyện lớn.

Lịch sử chấn động được phơi bày đối với những quý tộc giống như Hudson là một cú sốc, nhưng đám người theo đuổi chân lý điên cuồng này thì chỉ có vô tận niềm vui.

Hậu quả chính trị, đó là điều mà đám chính khách cần phải xem xét, liên quan gì đến họ?

Nếu không phải vì quá thừa những kẻ tìm đường chết và gây ra quá nhiều rắc rối thì những nghề nghiệp này cũng không đến mức bị biến thành dị đoan.

Giáo Đình bị chia rẽ đã khiến cho những nghề nghiệp trở lại với ánh sáng mặt trời, nhưng điều đó không có nghĩa là chính phủ các nước không có lòng nghi ngại đối với họ.

Nguyên nhân mà họ không bị đàn áp là vì đã quá suy tàn, không còn có thể đe dọa đến sự thống trị của các chính phủ nữa.

Đặc biệt nhất khi đối đầu với Giáo Đình thì những người này chính là tiên phong tốt nhất. Còn chẳng cần Vương quốc tổ chức, bọn họ sẽ chủ động nhảy ra gây chuyện với Giáo Đình.

Thỉnh thoảng gặp phải một số rắc rối đặc biệt cũng có thể nhờ đám người này giải quyết, chẳng hạn như: Vùng đất bị nguyền rủa ở trước mặt Hudson.

"Vu sư Niemeyer, việc vào di tích không vội, chúng ta xem vùng đất bị nguyền rủa này trước đi!"

"Trong tình huống bình thường, không thể nào có chuyện một khu đất rộng lớn như vậy đều bị nguyền rủa được."

Robert ở bên cạnh liền vội giữ chặt Niemeyer đang định xuống hồ và nói.

Thẳng thắn mà nói, lão ta cũng cảm thấy vô cùng bất lực với chỉ số EQ của đám bạn già này.

Người ta mời bọn họ tới để điều tra vấn đề về vùng đất bị nguyền rủa, thù lao cũng đã thanh toán hết rồi, chính sự thì chưa làm mà đã chạy đi nghiên cứu di tích thần bí thì giống cái gì?

Hudson lão gia cũng không phải hạng người dễ bắt nạt, nếu như không làm xong việc trước, khoản thù lao phong phú này sẽ rất phỏng tay.

"Yên tâm đi, Robert. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, mảnh đất này gặp nguyền rủa, lời nguyền của khu đất này chắc chắn có liên quan đến cái hồ này."

"Trước khi đến đây, ta cũng đã điều tra tài liệu, vùng đất bị nguyền rủa này được lưu truyền tại Đế quốc Thú Nhân vô số năm qua, bắt đầu từ khi nào thì không thể xác định được."

"Vừa hay gặp phải một di tích cổ thần bí, ta không tin là hai thứ này không có liên quan với nhau."

"Hơn nữa, lời nguyền bình thường làm sao có thể kéo dài vô số năm được chứ!"

"Nếu như không có lực lượng dồi dào liên tục bổ sung, dù cho lời nguyền có độc ác đến đâu thì cũng không thể nào kéo dài lâu như vậy."

"Cho dù đó là do Thần linh đích thân ra tay, một khi lực lượng bổ sung bị cắt đứt, trăm ngàn năm sau cũng sẽ bị xói mòn hết!"

Vu sư Niemeyer vô cùng tự tin nói.

"Chư vị, nơi này liền giao lại cho các vị. Nếu có cần gì hoặc là có phát hiện gì thì cứ trực tiếp phái người báo cho ta biết là được."

"Lúc cần thiết, quân thường trú cũng có thể chi viện cho các vị."

Nói xong, Hudson liền cáo từ rời đi.

Bình Luận (0)
Comment