Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự phát triển nhanh chóng của lãnh địa, mọi thứ đều đã thay đổi. Có thể nói, thâm hụt ngân sách thực sự phù hợp với việc phát triển kinh tế.
Vấn đề duy nhất là các quan chức cấp cao của lãnh địa đều bị số nợ khổng lồ của lãnh địa dọa cho hoảng sợ, hoàn toàn không biết rằng số tiền đang được chi tiêu trong lãnh địa hiện tại đều là tiền mà Hudson chơi suông.
Khoản nợ 80 triệu miễn lợi tức này mới chỉ dùng được 30 triệu, Hudson lão gia hoàn toàn không hề lo lắng.
Chỉ cần giữ vững Ngân hàng Phát triển Cận Đông, sau này khi lãnh địa cần tiền để phát triển thì cứ tiếp tục vay từ ngân hàng là được.
Sử dụng tiền của người khác để phát triển lãnh địa của mình, không phải trả một đồng tiền lãi nào, thậm chí còn có thể trả nợ gốc trong nhiều thập kỷ, vậy thì có gì khác với việc cho không chứ?
"Các người không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Bộ Chính vụ bộ lại sẽ tiếp tục vay thêm 2 triệu kim tệ từ Ngân hàng Phát triển Đông để dùng cho việc xây dựng thành phố mới và phát triển sau này."
"Nhưng mà hiệu suất nhất định phải nhanh, nhân lúc hiện giờ đám Ma pháp sư kia còn đang nhiệt tình, mau chóng khởi động dự án."
"Việc quy hoạch và xây dựng cảng mới cũng phải được triển khai khẩn trương."
"Cùng với sự phát triển của lãnh địa, trong tương lai, khối lượng hàng hóa vận chuyển chắc chắn sẽ tiếp tục tăng cao. Trong quá trình quy hoạch và xây dựng nhất định phải có tầm nhìn xa trông rộng."
"Về vấn đề thiếu hụt kinh phí, các người hãy tự mình tìm Jacob để phối hợp. Đừng quá lo lắng về vấn đề nợ nần, đó chỉ là những vấn đề ngắn hạn."
"Chỉ cần Tuyết Nguyệt lĩnh phát triển đến mức ngang bằng với trình độ của Sơn Địa lĩnh thì dù có nợ nhiều đến đâu chúng ta cũng có thể bù đắp được!"
Hudson mở miệng an ủi.
Đây đều là hậu quả của việc Công quốc Mosey phá sản. Ngay cả uy tín của một quốc gia cũng không thể chịu được cuộc khủng hoảng nợ nần, việc này đã gây ra sự quan tâm rộng rãi của các bên.
Tuyết Nguyệt lĩnh cũng đang nợ nần chồng chất, ngoài lãnh chúa lão gia là Hudson ra, đám trọng thần của lãnh địa đều cảm thấy rất lo lắng.
Là một lãnh địa phát triển, hàng năm Sơn Địa Lĩnh có thể mang lại cho Hudson gần 1 triệu kim tệ thu nhập, Tuyết Nguyệt lĩnh có quy mô lớn gấp mười mấy lần Sơn Địa lĩnh.
Nếu phát triển đến mức ngang bằng với trình độ của Sơn Địa lĩnh thì lợi nhuận ngân sách hàng năm sẽ lên tới hơn 10 triệu kim tệ, nợ nần hiện tại thực sự không phải là vấn đề.
(ghi chú: Lợi nhuận ngân sách bằng Doanh thu ngân sách - Chi tiêu ngân sách)
Đáng tiếc là cái bánh không phải dễ ăn như vậy. Sơn Địa Lĩnh có hơn một trăm năm mươi vạn dân mới có được nền kinh tế ở mức hiện tại.
Tuyết Nguyệt lĩnh muốn phát triển đến nước này, nếu không có một hai chục triệu nhân khẩu bổ sung là chuyện không có khả năng hoàn thành.
Thực tế là dân số của Tuyết Nguyệt lĩnh vẫn còn chưa đến một triệu, cho dù là cộng thêm số nhân khẩu di cư từ bên ngoài thì cũng chỉ có hơn một trăm vạn.
Cho dù là tính thêm cả nô lệ vào cũng không đủ 2 triệu. Khoảng cách chênh lệch giữa 2 triệu và 20 triệu là thứ không thể bù đắp bằng ý chí cá nhân. ...
Thiếu người không phải là vấn đề của riêng của Tuyết Nguyệt lĩnh, mà hầu như toàn bộ các lãnh chúa ở địa khu Bắc Cương và Cận Đông của vương quốc đều đang phải đối mặt với khó khăn về thiếu hụt lao động.
Lãnh địa càng rộng lớn thì khoảng trống về lao động lại càng lớn. Ngay cả các quý tộc uy tín lâu năm cũng không thể điều động được đủ sức lao động.
Tính đến thời điểm hiện tại, công tác di cư từ Sơn Địa Lĩnh đã bị ngừng lại hoàn toàn. Không có cách nào khác, thực sự là không có nhiều dân cư dư thừa.
Ngoài việc dân số cơ bản không đủ lớn ra, nguyên nhân chính khiến cho Vương quốc Alpha thiếu hụt lao động là do chiến tranh.
Trước khi Hudson thượng vị, vương quốc đã phải chịu đựng một loạt thất bại, tổng cộng tổn thất hơn một triệu binh lính.
Mặc dù sau đó không gặp phải đại bại, nhưng chiến tranh thì vẫn phải có người chết. Ngay cả khi thắng trận, thương vong vẫn là không thể tránh khỏi.
Chiến tranh khiến cho thanh niên trai tráng bị tổn thất nghiêm trọng, trực tiếp dẫn đến sự mất cân bằng về cơ cấu dân số của vương quốc.
Ngay cả ở một nơi chịu tác động tương đối nhỏ như tỉnh Đông Nam, tốc độ tăng trưởng dân số trong những năm gần đây cũng không khả quan.
Sau cuộc đại chiến trên thảo nguyên, phe chủ chiến trong vương quốc đã đề xuất: Nhân lúc Đế quốc Thú Nhân bị tổn thất nặng nề để phát động tấn công.
Đề xuất này đã bị vương quốc bác bỏ ngay lập tức, ngoài việc chính phủ thiếu kinh phí ra, tình hình thực tế trong nước cũng là một yếu tố quan trọng.
"Chiến tranh" hơn ba trăm năm mà chính quyền vẫn có thể tồn tại. Về mặt này, Vương quốc Alpha có rất nhiều kinh nghiệm, biết khi nào nên làm gì.
Để tăng dân số, các quý tộc của vương quốc cũng rất đau đầu. Nhìn vào giá nô lệ loài người trên thị trường quốc tế cũng có thể thấy được mọi người đã cố gắng hết sức.
Trong vấn đề này, Hudson có tiếng nói nhất, hắn chính là vị lãnh chúa hào phóng nhất trong vấn mua sắm nô lệ.
Điều này có thể được nhìn thấy qua số lượng dân cư của lãnh địa.
Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi sau chiến tranh, tổng dân số của Sơn Địa Lĩnh + Tuyết Nguyệt lĩnh đã tăng từ 200 vạn người lên 250 vạn người, đây rõ ràng không phải là do sinh sản tự nhiên mà có.
Không phải là hắn không muốn mua thêm nữa, mà thật sự là nguồn cung trên thị trường có hạn, nhiều khi không phải muốn mua là có thể mua.
Lúc đầu, trong các khu vực do dị tộc kiểm soát còn có bán nô lệ nhân tộc. Nhưng sau vài năm dày vò, những người sống sót đã bị chết không sai biệt lắm.