"Công tước đại nhân, tối qua có một thành viên của đội tuần tra đã nhặt được một lá thư ở bên ngoài, ký tên là Ngưu Đầu Nhân, người nhận là ngài!"
Lời của Tom làm cho Hudson ngơ ngác.
"Chẳng lẽ thú nhân lại muốn chơi âm mưu nữa sao?"
Nhưng chuyện này không hợp lý nha, tội danh thông đồng với địch rất nặng, nhưng cũng phải xem là ai phạm phải.
Chỉ là một bức thư mà muốn vu oan hắn cấu kết với thú nhân, nói ra chỉ làm cho người ta cười.
Nhìn khắp toàn bộ đại lục, ai mà không biết Hudson lão gia hắn là người đả kích thú nhân tích cực nhất!
Cưỡng ép gài cho một vị thống soái giết nhiều thú nhân nhất cái tội "cấu kết với thú nhân" thì ai mà tin chứ?
Dùng để hãm hại Ngưu Đầu Nhân thì còn được!
Dù cho thật sự có cấu kết thì đó cũng là vì Hudson lão gia hắn đang cố tình chia rẽ Đế quốc Thú Nhân, tuyệt đối không có chuyện thông đồng với địch.
Hudson thuận thế nhận lấy bức thư, sau khi đọc lướt qua một lược, hắn liền có chút dở khóc dở cười.
Hóa ra đám Ngưu Đầu Nhân này rén rồi, muốn láng giềng hòa thuận hữu hảo, nên mới cố ý viết một bức thư để đề nghị mậu dịch.
Dựa trên sự chênh lệch về năng suất sản xuất của hai bên, Hudson hoàn toàn không có ý định phản đối loại thương mại có lợi hơn cho vương quốc này.
Tất nhiên, trên lá thư viết là đề nghị mậu dịch, nhưng thực tế là buôn lậu.
Dù là Vương quốc Alpha hay là Đế quốc Thú Nhân thì cũng cần thể diện.
Lén lút buôn lậu thì thôi, không ai sẽ truy cứu chuyện này, nhưng cũng sẽ không có người bỏ lệnh cấm ở bên ngoài.
"Tom, phái người âm thầm tung tin, nói là Ngưu Đầu Nhân cố tình nới lỏng hạn chế đối với buôn lậu."
"Nhớ làm kín đáo một chút, không thể để cho người ta nắm được sơ hở. Loại chuyện này tuyệt đối không được có liên quan gì đến chúng ta."
Hồi âm là chuyện không thể nào, Hudson sẽ không làm ra loại bị người ta nắm cán này.
Hơn nữa, chỉ là một bộ tộc Ngưu Đầu Nhân mà thôi, còn chưa đủ tư cách để hắn đối xử bình đẳng.
Nội dung lá thư là thật hay giả, để đám buôn lậu dưới trướng thử dò một chút là biết. Nếu như thật sự bỏ bớt hạn chế ở biên giới, buôn lậu sẽ trở nên thuận tiện hơn.
Hudson vẫn luôn rất ủng hộ loại hành vi mở rộng thị trường này, chỉ tiếc là lũ thú nhân quá nghèo.
Nhìn tình hình thu thuế là biết, thuế xuất khẩu đặc biệt mà Tuyết Nguyệt lĩnh trưng thu đã không tăng trưởng trong hai năm liền, thậm chí năm nay còn có sự giảm sút nhỏ.
Lúc đầu Hudson còn tưởng là có sâu mọt đục khoét, nên hắn đã triển khai hành một cuộc hành động chống tham nhũng trong hệ thống thu thuế. Đúng là bắt được không ít quan lại tham ô, nhưng lại không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với việc thu thuế giảm sút.
Rõ ràng là số người tham gia đang tăng lên, nhưng thuế lại không ngừng giảm bớt, yếu tố cốt lõi nhất chính là: người mua không có tiền!
Buôn lậu mậu dịch hiện giờ đã từ giao dịch tiền hàng ban đầu biến thành trao đổi hàng hóa.
Bất cứ thứ gì một khi có nguồn cung dồi dào trên thị trường thì giá cả sẽ không tránh khỏi bị giảm xuống.
Da lông vốn là thứ có giá trị rất cao, nhưng hiện giờ đã sắp biến thành giá cải trắng. Những loài gia súc như dê, bò, ngựa cũng bị mất giá trị ở khu vực Cận Đông.
Do không mấy lạc quan về triển vọng của thị trường, rất nhiều con buôn buôn lậu khi trở về đều sẽ chọn cách nộp thuế bằng hiện vật cho đại lãnh chúa Hudson.
Nếu không thể tiếp tục mở rộng thị trường của Đế quốc Thú Nhân thì loại thương mại gần như cướp bóc này chỉ có thể ngày càng khó làm.
Thực ra, cho dù Đế quốc Thú Nhân có mở cửa thị trường toàn diện thì với trình độ sức sản xuất của bọn chúng, đám buôn lậu cũng chẳng còn được mấy ngày lành tháng tốt.
Trước đây, song phương có thể duy trì một sự cân bằng là vì Đế quốc Thú Nhân có thể chạy tới cướp bóc mà không cần hẹn ngày.
Dựa vào tài phú đoạt được để xóa sạch khoản thâm hụt trong hoạt động buôn lậu.
Bây giờ không còn gì để cướp nữa, kết quả của việc buôn bán giữa hai bên là tài sản của Đế quốc Thú Nhân đang dần cạn kiệt.
Nếu có người am hiểu kinh tế ở đây, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, Đế quốc Thú Nhân đang phải đối mặt với nguy cơ.
Đáng tiếc đây là một thời đại tôn sùng vũ lực, những người thuộc tầng lớp thống trị của Đế quốc Thú nhân như Hoàng tộc và Vương tộc hoàn toàn không coi vấn đề kinh tế là một chuyện to tát gì.
Đặc biệt là đám Vương tộc mới trỗi dậy, trong quá khứ, bọn chúng vẫn luôn là những kẻ nghèo hèn, căn bản không phát hiện ra chuyện này có gì không đúng.
Cả đám đều có kế hoạch, chờ khi Đế quốc khôi phục nguyên khí liền mang theo đại quân đi cướp lấy tài sản của Vương quốc Alpha.
Người khác không phát hiện ra bản chất của vấn đề, chỉ có thể coi đó là do không đủ thực lực quân sự, không thể ra ngoài cướp bóc gây ra, là địch nhân, Hudson lại càng không có khả năng nhắc nhở bọn chúng.
Địch nhân mà, ngu ngốc một chút thì sẽ tốt hơn!
Việc buôn bán bằng cách lấy vật đổi vật cũng có nghĩa là thương mại nội bộ của Đế quốc Thú Nhân đã bị hạ thấp đến cực hạn. ...
"Long Hi đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì, có nên hợp tác với U Minh Giáo không?"
Sau khi rời khỏi lâu đài, Mahhat lo lắng hỏi.
"Hợp tác, lấy cái gì để hợp tác?"
"Dương sứ, ngươi nên hiểu rằng các thành viên của Thất Nguyệt hội ta đều ở trong vương quốc Alpha, lợi ích cũng nằm trong vương quốc Alpha."
"Muốn mọi người bỏ rơi vợ con, chạy đến Vương quốc Hessen để mạo hiểm, ngươi cảm thấy có thể thực hiện được sao?"
"Từ khi hội chủ mất tích, Thất Nguyệt hội đã không còn là Thất Nguyệt hội của lúc trước nữa rồi!"
"Thất Nguyệt hội hiện giờ đã đứng trước bờ vực chia rẽ. Chỉ có chung niềm tin là trả thù Ngũ đại gia tộc Bắc Cương thôi là không đủ đã để duy trì hoạt động của tổ chức."
"Đặc biệt là những kẻ vừa mới giành được lãnh địa ở vùng Cận Đông, hiện giờ bọn hắn chỉ một lòng một dạ phát triển lãnh địa của mình."
"Chuyện báo thù, bọn hắn đã tìm được đồng bọn hợp tác tốt hơn."
"So với một tổ chức nửa chết nửa sống, đi theo vị Nguyên soái Hudson kia sẽ tốt hơn nhiều so với việc đi theo chúng ta!"
Trong khi nói chuyện, Long Hi thở dài một hơi.
Nếu biết trước thế cục sẽ phát triển như vậy thì Long Hi đã không tùy tiện kéo người nhập hội rồi.