Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 164 - Chương 164 - Kỵ Binh Hạng Nặng

Chương 164 - Kỵ Binh Hạng Nặng
Chương 164 - Kỵ Binh Hạng Nặng

Người dịch: Whistle

“Hudson, nhanh chế tạo áo giáp đi! Mặc dù theo ta thì với chất lượng gang trong lãnh địa của ngươi không thể chế tạo ra hộ giáp có chất lượng tốt được, nhưng muốn chế tạo ra áo giáp cũng không khó lắm.”

“Cho dù chất lượng hơi kém một chút thì cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục. Chỉ cần đủ dày thì việc ngăn cản binh khí bình thường là không thành vấn đề.”

Đi thăm lò nung, Kỵ sĩ Adrian tràn đầy phấn khởi đề nghị.

Nam tước Brio và Kỵ sĩ Guarent ở bên cạnh cũng tỏ ra đồng ý với đề nghị của y.

Xem ra quý tộc trong vương quốc Alpha đều si mê những cái áo giáp giống như cục sắt kia.

Có không ít quý tộc có thực lực đều chuẩn bị món đồ chơi này cho tư quân của mình.

“Tính thực dụng quá thấp, trừ phi là chuẩn bị từ trước, bằng không rất khó phát huy được tác dụng. Nếu như của cải thâm hậu thì có thể chuẩn bị sẵn một chút đặt ở trong nhà, khi gặp phải ngoại địch xâm lấn liền có thể lấy ra sử dụng.”

“Vào lúc bình thường, cái cục sắt nặng mấy chục pound kia mà mặc lên người binh sĩ còn sẽ mệt quá sức, rất khó thích ứng hành quân đường dài. Nếu là đặt trên xe ngựa, khi chiến tranh bùng nổ thì căn bản không mặc kịp.”

“Nghe ta khuyên một câu, hiện giờ thì món đồ chơi có chi phí đắt đỏ này không thích hợp với đám quỷ nghèo như các anh.”

Hudson không chút khách khí mắng lại.

Chửi bậy về chửi bậy, kế hoạch bộ binh trọng giáp cũng đã âm thầm khởi động rồi. Mặc dù áo giáp có rất nhiều khuyết điểm, nhưng có một điểm tốt là đủ rồi —— Lực phòng ngự đủ mạnh.

Chung quy thì đây cũng là thế giới ma pháp, những chiến sĩ từng tu luyện đấu khí thì sẽ có thể lực mạnh hơn người bình thường. Thân mang áo giáp nặng mấy chục pound mặc dù có chút không tiện, nhưng cũng không đến mức di động đều khó khăn như hắn nói.

Hắn khuyên 3 người bỏ đi suy nghĩ này đó là vì sản lượng áo giáp cực kỳ có hạn. Trong lãnh địa của hắn, thợ rèn có thể chế tạo được áo giáp chỉ có mỗi 3 người, bình quân một tháng chỉ tạo ra được 30 cái áo giáp.

Chỉ riêng bộ binh hạng nặng nhà hắn mà cũng chưa có đủ trang bị, càng khỏi phải nhắc đến chuyện bán ra bên ngoài.

Hudson thực sự không lay chuyển được yêu cầu mãnh liệt của 3 người, cho nên chỉ đành nhịn đau thả ra ba mươi bộ trọng giáp. Chỉ có ngần ấy bộ, cũng không biết bọn họ lấy về sử dụng như thế nào.

Ba người này cũng không hề bỏ qua cho các loại vũ khí trang bị còn lại. Những trang bị mới được sản xuất ra trong những ngày gần đây cũng bị ba người bọn họ chia cắt hầu như không còn.

Cũng là làm ăn, nên Hudson chẳng có ý kiến gì.

Nếu như thiếu đi vài câu phàn nàn về vũ khí thì tốt hơn.

Bất quá Hudson cũng từng thấy vô số khách hàng thốt ra những lời phàn nàn tương tự như vậy, nên cũng đã sớm miễn dịch.

Người phàn nàn mới là người mua hàng, trong miệng không ngừng chê cái này cái nọ, nhưng thân thể vẫn rất thành thật.

Dù sao cũng chẳng có vị khách hàng nào mở miệng khen ngợi khi mua sắm hàng hoá của nhà hắn cả, cho nên Hudson đã sớm không ôm ấp bất luận ảo tưởng gì về chuyện này nữa.

Thường thì người chê càng nhiều cuối cùng lại là người đặt hàng nhiều nhất.

May mắn là ở thế giới này không có nghiệp vụ hậu mãi, càng không có cơ chế trừng phạt những mặt hàng kém chất lượng. Nếu không thì một người thương nhân bị chê nhiều nhất ở tỉnh Đông Nam như hắn thật sự không lăn lộn ngoài đời nổi.

Tiền nào của nấy. Đều là những sản phẩm 9,9 đồng tệ lại còn miễn phí vận chuyển, chất lượng đương nhiên sẽ không tốt được đi đâu.

Mặc dù không biết trên đại lục Aslante này có bao nhiêu nhà bán binh khí bằng sắt bằng ngân tệ, nhưng phóng tầm mắt khắp toàn bộ tỉnh Đông Nam thì cũng chỉ có một mình Nam tước Hudson hắn là chịu miễn phí vận chuyển.

Đây cũng là đòn sát thủ lợi hại nhất của Hudson, sau khi những khách hàng kia so sánh giá cả thì sẽ sảng khoái đặt hàng trả tiền.

Chất lượng tốt không quan trọng, dù sao cũng đều chuẩn bị cho nông nô binh mà, không cần phải có tiêu chuẩn cao như vậy, mấu chốt là rẻ, lại có khả năng giết người.

Tiền là lá gan của anh hùng, sau khi tiễn 3 đứa chướng mắt này đi, Hudson liền chế định kế hoạch tăng tốc độ khai phá lãnh địa, chỉ đợi sau khi vụ thu này hoàn thành liền sẽ chính thức khởi động.

Trong tay không có đủ nhân tài nên hắn chỉ đành đích thân ra trận lên kế hoạch. Khối lượng công việc ở giai đoạn trước không lớn, chủ yếu chính là công việc khai hoang, việc mà Hudson cần làm là lựa chọn một mảnh phong thuỷ bảo địa thích hợp cho sản xuất nông nghiệp.

Sơn mạch Salam liên miên chập trùng, địa thế nhẹ nhàng, khai phá giai đoạn đầu vẫn tương đối dễ dàng.

Mục tiêu của Hudson không cao, chỉ cần khai hoang được 8000 mẫu vùng núi trước khi vụ xuân sang năm tới là có thể xem như thành công ở giai đoạn đầu rồi, thay đổi nhỏ cụ thể chính là khai phá một ngọn núi nhỏ.

Thật sự là ngọn núi nhỏ, chênh lệch không cao hơn 50m, là một trong những ngọn núi dễ khai khẩn nhất trong sơn mạch Salam.

Nếu như chịu bỏ tiền của và công sức, trực tiếp đẩy thành bình nguyên đều được. Đương nhiên, hiện giờ Hudson còn chưa ngang ngược đến vậy, nhìn cái đồi núi này nhỏ này không đáng chú ý vậy thôi, nhưng một khi bắt đầu khai hoang thì khối lượng công việc cũng không ít.

Trong thời đại không có máy móc, toàn bộ nhờ nhân công, một đại công trình trăm vạn mét khối mà không có một chút nhân mạng là sẽ không thể khai phá ra được

Kế hoạch khai hoang 8000 mẫu là một mục tiêu không quá lớn. Mặc dù thanh niên trai tráng đều đang ở trong quân đội và quặng mỏ, nhưng Hudson lão gia hắn cũng không chỉ có nông nô, mà còn có cả gia súc nữa.

Ngoại trừ những con cái đang mang thai, hắn còn có hơn 150 thớt ngựa kém chất lượng, 21 con có thể sử dụng, hoàn toàn có thể sánh được với một ngàn sức lao động mạnh mẽ.

Gia súc + Mấy ngàn dân trong thuộc địa, công trình có kỳ hạn nửa năm, theo lý mà nói thì việc xây dựng sơ bộ 8000 mẫu ruộng bậc thang sẽ không thành vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment