Một bên là Vương quốc Frank như mặt trời đang lên, một bên là Thần Hi Giáo Đình như mặt trời sắp lặn, ai mạnh ai yếu, nhìn một phát là biết.
Vương quốc Iberia vốn dĩ rất thuận lợi, đứng trơ ra nhìn khoảng cách về sức mạnh giữa hai bên đang ngày càng gia tăng, không thể tránh khỏi việc nghiêng về phía Giáo Đình trên phương diện chính trị.
Tuy nhiên, do xung đột giữa vương quyền và thần quyền, hai phe lẽ ra nên hợp tác lại không thể thực sự đứng chung một chiến tuyến.
"Bệ hạ, việc Charles III xưng đế quả thực là một sai lầm lớn! Vì có được một hư danh mà đặt cả đất nước vào tình thế nguy hiểm hoàn toàn là được không bù mất."
"Với thực lực của Vương quốc Frank, chỉ cần phát triển theo đúng lộ trình, nhiều nhất là mười năm nữa họ sẽ có thể hoàn toàn áp chế được Giáo Đình."
"Nếu trì hoãn đến lúc đó mới xưng đế, Liên minh năm nước nằm ngoài tầm tay với, chỉ dựa vào một mình chúng ta, khả năng cao là chỉ có thể nhẫn nhịn."
"Nhưng bây giờ thì khác, mặc dù Giáo đang suy sụp, nhưng vẫn còn thực lực."
"Mặc dù thực lực tổng thể của Vương quốc ta hơi yếu một chút, nhưng nếu liên thủ với Giáo Đình thì vẫn sẽ mạnh hơn Vương quốc Frank."
"Các quốc gia trên đại lục đều không ngốc, mặc dù họ vốn ghét Giáo Đình, nhưng họ cũng không thích Hoàng đế."
"Nếu như các quốc gia phải chọn đội mà nói, xác suất ủng hộ Vương quốc Frank là rất thấp. Bao gồm cả một số quốc gia phụ thuộc vào Vương quốc Frank, lúc này cũng chưa chắc đã ủng hộ họ."
"Điều duy nhất cần lưu ý là: Khi liên thủ với các thế lực khác nhất định phải cẩn thận đề phòng, tránh bị đồng minh hãm hại!"
Tể tướng Hầu tước Olmos nói với vẻ mặt khó xử.
Nếu như có thể thì ông ta cũng không muốn xảy ra chiến tranh với Vương quốc Frank. Thoạt nhìn, chỉ cách nhau một thứ tự, từ quốc gia mạnh nhất đại lục đến quốc gia mạnh thứ hai đại lục, nhưng thực lực giữa hai bên lại có khoảng cách không hề nhỏ.
Vương quốc Frank trở thành quốc gia mạnh nhất đại lục là nhờ vào những trận chiến tranh mà họ đã chiến thắng. Có rất nhiều quốc gia đã từng chịu thiệt thòi trước người Frank trên chiến trường, trong đó bao gồm cả Iberia.
Nhưng thực tế luôn đi ngược lại với mong muốn. Iberia có thể dung thứ cho việc Frank trở thành một nước bá chủ, nhưng lại không thể đứng nhìn họ trở thành Đế quốc.
Thoạt nhìn đây chỉ là chuyện nội bộ của Frank, nhưng thực tế lại ảnh hưởng đến tiến trình phát triển tương lai của cả nhân tộc.
Nếu lúc này không tìm cách ngăn chặn con đường xưng Đế của Charles III, bên ngoài sẽ cho rằng họ sợ. Sau này e là sẽ không thể kéo được đồng minh quốc tế đứng về phe mình.
"Tể tướng, e rằng liên minh can thiệp sẽ khó thành lập. Liên minh năm nước đã bị chia cắt, hiện tại ba nước Trung đại lục đang bận trấn áp tà giáo phản loạn, xung quanh còn có dị tộc nhìn chằm chằm, có thể phái quân tới hay không cũng còn là một ẩn số."
"Trong số các vương quốc Nam đại lục, ngoài chúng ta và Giáo Đình ra, các vương quốc khác đều đã xuống dốc."
"Ngay cả khi họ đồng ý tham chiến thì cũng không thể phái ra được bao nhiêu quân tinh nhuệ. Khả năng cao là quân chủ lực của Liên quân can thiệp sẽ được đặt lên người chúng ta và Giáo Đình."
"Về mặt lý thuyết, với sức mạnh của hai nhà chúng ta, cộng thêm sự hỗ trợ của các quốc gia trên đại lục đúng là có thể đánh bại người Frank."
Nhưng tất cả những điều này đều dựa trên tình huống là kẻ thù không hành động, chỉ biết đứng yên chịu chết. Nếu như người Frank chủ động xuất kích, đám cỏ đầu tường kia chắc dám đứng về phe nào."
"Lỡ như Giáo Đình chơi xấu chúng ta, không chịu bỏ công sức trên chiến trường, vậy thì cục diện rất có thể sẽ biến thành cuộc đối đầu giữa chúng ta và người Frank..."
Những lời khó nghe nhất đã được Bá tước Midford nuốt vào lại. Tuy nhiên, khả năng tồi tệ nhất mà ông ta phân tích lại in sâu vào tâm trí của mọi người.
Nhìn từ góc độ ngoại giao, cục diện này quả thực có thể xảy ra. Chuyện bán đồng đội cũng không phải là chưa từng xảy ra trong lịch sử nhân tộc.
Xuất công không xuất lực, ngồi xem Iberia và Frank lưỡng bại câu thương là chuyện phù hợp với lợi ích của Giáo Đình.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Vương quốc Iberia có thực lực lưỡng bại câu thương với Frank. Nếu như cuộc chiến nghiêng về một bên, Giáo Đình cũng không dám ở bên cạnh xem kịch.
"Bá tước Midford nói không sai, Vương quốc vẫn còn một khoảng cách nhất định so với người Frank, chúng ta phải tránh chiến đấu đơn độc."
"Nếu muốn liên thủ với Giáo Đình để tổ chức quân đội can thiệp thì nhất định phải yêu cầu Giáo Đình toàn lực ứng phó."
"Nếu như có thể thì tốt nhất là nên làm giảm bớt sự hiện diện của Vương quốc, để cho Giáo Đình đóng vai trò là lực lượng chính của liên minh chống Frank!"
Những lời nói hèn nhát của Bộ trưởng Quân vụ làm cho Hầu tước Francisco cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng bây giờ là lúc đưa ra quyết định, ông ta không thể vì một chút sĩ diện mà khiến các quan chức cấp cao của Vương quốc đánh giá sai lầm về sức mạnh quân sự của hai bên.
Mọi người đều đang thảo luận đến rủi ro, nhưng không ai phản đối việc xuất quân can thiệp. Rõ ràng là việc Charles III xưng đế đã chạm tới ranh giới cốt lõi của Vương quốc Iberia.
Sau khi thảo luận, kế hoạch can thiệp cuối cùng đã được thông qua. Chỉ là trong quá trình thực hiện cụ thể lại cần phải hết sức thận trọng.
Cảnh tương tự cũng đang diễn ra ở nhiều quốc gia khác. Mặc dù trong mắt của các thế lực lớn, những quốc gia này chỉ là một đám cỏ đầu tường tới để tham gia náo nhiệt, nhưng không có nghĩa là bản thân họ cũng nghĩ như vậy.
Đặc biệt là các vương quốc đã suy tàn, ai nấy đều chuẩn bị mượn cơ hội này để phơi bày một chút thực lực của mình, tránh cho bị người ta coi thường.