Nếu như không phải Hudson đang ở đây, truyền sự tự tin cho mọi người, sợ là đại đa số những người có mặt ở đây đều không thể ngủ yên giấc.
"Nguyên soái, lần này phe địch đầu tư quá nhiều binh lực, sợ là muốn báo thù cho trận chiến bại lần trước!"
Bá tước Douglas nói với vẻ mặt sợ hãi.
Là một trong bảy tổng đốc Bắc Cương, địa bàn của ông ta nằm sát ngay khu vực Cận Đông, lỡ như tiền tuyến Cận Đông xảy ra vấn đề, vậy thì Bắc Cương cũng không thể tránh khỏi chiến tranh.
"Ha ha..."
"Ngài Bá tước, chiến tranh chưa bao giờ dựa vào nhân số để phân thắng bại. Dù Đế quốc Thú Nhân có nhiều binh lực đến đâu thì đại đa số đều là chủng tộc pháo hôi."
"Những chủng tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ lại bị giới hạn bởi số lượng tộc nhân, nên số lượng quân đội đều rất hạn chế."
"Tổng hợp các yếu tố lại, thực ra vẫn là nhân tộc chúng ta được ưu ái, sự cân bằng về chất lượng và số lượng gần như hoàn hảo."
"Nhìn vào sự phát triển của văn minh là biết!"
"Lịch sử của đại lục Aslante đã kéo dài ít nhất là mười vạn năm, nhưng chỉ đến khi Nhân tộc chúng ta trở thành bá chủ đại lục thì sự phát triển và tiến bộ của văn minh mới có được bước đột phá."
"Đế quốc Thú Nhân cũng tồn tại trong một thời gian rất dài, nhưng sau khi trải qua hàng vạn năm phát triển, bọn chúng vẫn đang ở trong thời kỳ bộ lạc man rợ."
"Ngay cả khi bọn chúng sao chép mô hình phát triển của chúng ta, từ nền văn minh du mục chuyển sang nền văn minh nông nghiệp thôi cũng đã khiến cho chúng bị kẹt lại trong hàng nghìn năm rồi.
"..."
Hudson cười ha hả trả lời.
Bồi dưỡng niềm tự hào dân tộc là điều rất cần thiết. Nếu so sánh về thiên phú, nhân tộc chắc chắn sẽ không bằng dị tộc, nhưng nhân tộc cũng có ưu điểm riêng —— cân bằng.
Chỉ là điều này thường bị mọi người xem nhẹ. Mọi người chỉ nhìn thấy mặt hào nhoáng của người khác mà bỏ qua những thiếu sót của họ.
Đương nhiên, lời của Hudson cũng là bút pháp Xuân Thu, đã xóa bỏ lịch sử đen tối trong quá trình phát triển của nhân tộc.
Trên sách sử phổ biến của đại lục chỉ ghi chép lại việc tổ tiên nhân tộc đã nỗ lực phấn đấu chống lại bạo quyền của Đế quốc Thú Nhân, từ đó giành lấy bá quyền của đại lục.
Rất rõ ràng, đây là cố tình lãng quên khi Đế quốc Thú Nhân còn ở thời kỳ đỉnh cao, Nhân tộc cũng từng là một thành viên trong vô số chủng tộc của Đế quốc Thú Nhân.
Không chỉ Nhân tộc, mà các thế lực dị tộc lớn hiện có trên đại lục, ngoài Tộc Tinh Linh ra, các tộc khác đều từng gia nhập Đế quốc Thú Nhân.
Về bản chất, Đế quốc Thú Nhân là một liên minh lớn của các chủng tộc. Chỉ có điều liên minh này không hoạt động tốt, nội bộ bị tan rã vì lợi ích.
Cũng nhờ được ký sinh trên cơ thể khổng lồ này, Nhân tộc mới có thể không ngừng tích lũy thực lực trong thời kỳ Đế quốc Thú Nhân xưng bá đại lục, tạo cơ hội cho việc đoạt quyền sau này.
Trên sách sử của dị tộc có ghi chép rất rõ về quá trình Nhân tộc và các đại dị tộc ly khai khỏi Đế quốc Thú Nhân, tự lập môn hộ.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, bá quyền của nhân tộc trên đại lục cũng là sự tiếp nối bá quyền của Đế quốc Thú Nhân. Chỉ có điều là từ liên minh các chủng tộc biến thành một nhà độc đại.
Thân phận quyết định lập trường, Hudson đương nhiên biết mình nên ngồi ở đâu. Nên tán dương thì tán dương, nên bỏ bớt thì bỏ bớt.
Nếu không phải vì quyết định sáng suốt của các bậc tiền bối thì Đại lãnh chúa Hudson hắn làm sao có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ. Nếu như sinh ra trong một tiểu tộc bi thảm nào đó tại Đế quốc Thú Nhân, hắn có muốn khóc cũng không kịp.
"Cuộc đấu tranh của tiểu tộc" đã là chuyện của quá khứ. Thế cục đại lục đã đến giai đoạn phân lâu tất hợp, chỉ còn lại một vài đại tộc là có tư cách tham gia đánh cờ.
Có lẽ một ngày nào đó, Thú nhân bị suy yếu đến mức không còn là mối đe dọa nữa, Hudson còn có thể đánh ra con bài ẩn này để tiến hành dụ hàng chính trị.
Trở lại sở chỉ huy, Hudson giải tán mọi người trở về quân đội, không đưa ra thêm bất kỳ mệnh lệnh quân sự nào, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Lấy bất biến ứng vạn biến, tình hình chiến sự ở Cận Đông lập tức trở nên giằng co. Phe phòng thủ vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng phe tấn công là Thú Nhân thì lại phải chịu nhiều đau khổ.
Đối mặt với quân phòng thủ có kinh nghiệm phong phú của Vương quốc Alpha, bọn chúng chỉ có thể dùng mạng đi lấp tường thành, trước khi thành bị phá sẽ hoàn toàn không thấy được thành quả.
Cho dù đầu óc của Thú nhân có đơn giản đến đâu, nhưng khi đối mặt với con số thương vong lớn của bộ lạc mình cũng đều sẽ sinh lòng e ngại với chiến tranh.
Đây là một vòng luẩn quẩn, thời gian tiêu hao chiến càng kéo dài thì tinh thần quân đội lại càng sa sút.
Để đảm bảo an toàn cho doanh trại, Daniel bbuộc phải cử tất cả các Tư Tế trong quân đội thay phiên nhau trực ban, đề phòng quân địch lại chơi trò rải thuốc ảo giác.
Đáng tiếc là đời không như mơ, cuộc công thành chiến đã kéo dài hơn một tháng trời, nhưng cũng không thấy quân địch tới kiếm chuyện, làm cho các Tư Tế oán than dậy đất.
Người thông minh đều có thể nhìn ra, đây là "kế sách mệt binh" mà Hudson đưa ra. Nhưng Thú Nhân lại không có quyền lựa chọn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đến cùng.
Tiền tuyến chậm chạp không có tiến triển, người làm chủ soái như Daniel phải chịu quá quá nhiều áp lực. Lúc này, đám Hoàng giả và Vương giả đều đã tới tiền tuyến, trên danh nghĩa là tới thị sát, nhưng trên thực tế là đến để đốc chiến.
Trong các cuộc đại chiến trong quá khứ mà Đế quốc Thú Nhân từng tham gia, bọn chúng chưa bao giờ bị địch nhân chặn ở trước cửa. Cho dù cuộc xâm lược thất bại ở giai đoạn sau, nhưng ở giai đoạn đầu cũng có thể cướp được không ít chiến lợi phẩm.