Thấy không có người mở miệng phản đối, Caesar IV cũng lười tiếp tục truy vấn, trực tiếp tuyên bố vòng thẩm định thứ hai bắt đầu.
Đại lục Aslante có đẳng cấp sâm nghiêm, chỉ cần nhìn vào số thứ tự đề xuất là có thể xác định được vị trí của từng quốc gia trong Liên minh.
Kể từ đây, quyền lực trong Liên minh đã thay đổi từ một giáo hai nước biến thành tam đại cường quốc.
Thoạt nhìn chỉ là một lần thay đổi quyền lực bình thường, nhưng thực chất là sự khởi đầu của "thế tục hóa tôn giáo".
Có thể trong tương lai thần quyền sẽ phản công, nhưng ở giai đoạn hiện tại, vương quyền đã áp đảo thần quyền, thời đại của Quốc vương đã đến rồi.
Đại cục đã định, vòng thứ hai đương nhiên sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Ngoại trừ việc sửa đổi mang tính biểu tượng đối với các chi tiết của phương án số 3, những phương diện khác đều hoàn toàn là sao chép lại.
Điều không hài hòa duy nhất chính là: các nghị viện tại hiện trường không đủ nhiệt tình, chủ yếu là đại diện của ba cường quốc trên phát biểu, còn những người khác hoặc là phụ họa, hoặc là im lặng.
Sự phản đối thầm lặng, đây là sự ngoan cố cuối cùng của đại diện các nước. Đại diện Giáo hội té xỉu vào thời điểm quan trọng như vậy, đáng đời họ bị xui xẻo.
Đương nhiên, với sự cường thế của đại diện ba nước, cho dù có đại diện Giáo Đình ở đây thì cũng chỉ là cãi nhau một trận, sau đó đề xuất vẫn sẽ được thông qua.
May mà ba nước vẫn có ranh giới cuối cùng, mặc dù chèn ép Giáo Đình, nhưng cũng chỉ lợi dụng những quy tắc hiện hữu, mà không phải chuyên đặt ra một bộ quy tắc nhằm vào Giáo Đình.
Vấn đề nhức nhối nhất đã được giải quyết, đại diện các nước lần lượt ký tên vào thỏa thuận ngừng chiến, hiện chỉ còn thiếu đại diện Giáo Đình ký tên nữa là chiến tranh chống Frank sẽ chính thức được tuyên bố kết thúc.
Trả giá và ích lợi luôn đi đôi với nhau, thu hoạch chính của Vương quốc Alpha là vị thế chính trị, lợi ích thực tế chẳng thu được bao nhiêu, tương ứng với cái giá phải trả cũng là nhỏ nhất.
Nhưng làm thế nào để Giáo Đình đồng ý với điều ước nhục nhã này, tiếp theo phải xem màn trình diễn của người Frank và người Iberia rồi.
"Tiếp tục tăng binh","cấm vận vật tư","đe dọa quân sự trực tiếp" ...
Trong khoảnh khắc, vô số hình ảnh nhắm vào Giáo Đình hiện lên trong đầu Caesar IV, khóe miệng y không nhịn được mà nở nụ cười.
Sự suy tàn của Giáo Đình cũng đồng nghĩa với việc y đã hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch trả thù. Chuyện tiếp theo cần phải làm chính là chờ đợi cơ hội, quét sạch giới cao tầng của Giáo Đình.
Có lẽ "chinh phục được đỉnh Thánh Sơn"mới là vinh quang cao nhất của các vị quân chủ nhân tộc trên đại lục Aslante. ...
"Các vị đại biểu, hiệp ước ngừng chiến đã được ký kết rồi, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành chương trình nghị sự tiếp theo, xem xét việc trao tặng danh hiệu Nguyên soái Nhân tộc cho Công tước Hudson!"
Bá tước Onofre tiến lên một bước rồi nói.
Nhìn thấy cảnh này, các đại diện trong Liên minh năm nước liền cảm thấy hối hận không thôi. Loại chuyện bán nợ ân tình này mà họ cũng không giành được, về nước sẽ không tránh khỏi bị lão đại nhà mình trách móc.
Không chút do dự, đám đại diện của Liên minh năm nước liền vội vàng phụ họa. Không bán được ân tình thì ít nhất cũng không thể đắc tội với người ta.
Mọi người đều không hề nghi ngờ về việc đề án được thông qua. Một mặt là do một loạt chiến công của bản thân Hudson đều là lấy dị tộc làm chiến tích, hoàn toàn không tìm ra được điểm đen.
Mặt khác là do người đầu tiên đề xuất là người Frank, cho dù Vương quốc Alpha không chấp nhận, chuyển sang tự mình đề danh, nhưng cũng không thể nào tự vả mặt mình trong sự kiện mang tính biểu tượng được ghi vào sử sách này.
Có được sự ủng hộ của hai trong ba cường quốc, chỉ cần người Iberia không phản đối mạnh mẽ, cộng thêm số phiếu của Liên minh năm nước và sự ủng hộ của các quốc gia có mối quan hệ tốt đẹp với Hudson, việc vượt qua hai phần ba số phiếu bầu là chuyện không thành vấn đề.
Rõ ràng là lúc này người Iberia không thể tìm ra lý do để phản đối. Dù là hai cường quốc, nhưng một ở phía Nam và một ở phía Bắc, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Ngay cả khi xảy ra sáp nhập lớn trong tương lai, hai nước cũng khó xảy ra xung đột chiến lược toàn diện.
Dựa trên năng lực sản xuất hiện tại, cho dù sức mạnh tổng hợp có mạnh đến đâu cũng không có quốc gia nào có thể thống trị được toàn bộ đại lục, thậm chí ngay cả việc thống nhất Nam đại lục cũng không thể làm được.
Bên ngoài đều cho rằng sự chia rẽ của nhân tộc bắt nguồn từ nội chiến, nhưng thực tế còn có một lý do sâu xa hơn, đã bị mọi người cố tình bỏ qua.
"Địa bàn quá lớn, không quản lý được!"
Nếu như đại Đế quốc Nhân tộc không bị chia rẽ, mà tiếp tục thống trị toàn bộ địa bàn Nhân tộc, thì căn bản không thể nào giữ vững được bá quyền của đại lục, càng đừng nói đến chuyện Nhân tộc có thể phát triển mạnh mẽ.
Ngay cả trước đó cũng không quản lý được rồi, hiện nay lãnh thổ của nhân tộc còn rộng lớn hơn trước kia, muốn thống nhất quản lý lại càng trở nên không thực tế.
Đây vẫn là chế độ phân đất phong hầu, tiết kiệm tối đa chi phí hành chính, nếu đổi sang chế độ quận huyện phong kiến, với năng lực sản xuất hiện tại, khả năng có thể trực tiếp kiểm soát lãnh thổ sẽ càng nhỏ hơn.
"Bỏ phiếu bắt đầu!"
Cùng với tiếng nói của người chủ trì vang lên, đám đại diện liền tụm ba tụm bảy viết câu trả lời lên giấy da. So với sự nghiêm túc và thận trọng trước đây, vòng bỏ phiếu này rõ ràng là thả lỏng hơn nhiều.
Chiến công của Hudson đều được bày ra trên mặt bàn, mọi người đều có thể nhìn thấy, không cần chơi trò mờ ám gì, bây giờ chỉ đang làm theo thủ tục thôi.