Về vấn đề này, ba cường quốc không hề động lòng. Mỗi người đều đã cắn được một miếng thịt từ các dị tộc, đang trong giai đoạn tiêu hóa chiến quả, tạm thời không có ý định bành trướng ra bên ngoài.
Cho dù có gây ra xung đột thì nó cũng có thể kiểm soát được. So ra thì việc vạch trần bộ mặt thật của Giáo Đình đè bẹp đối thủ lâu đời này xuống dưới chân mới là chuyện quan trọng nhất.
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, kẻ thù đang từng bước áp sát, Giáo Đình thực sự không còn nhiều lựa chọn.
Nếu như tiếp tục thỏa hiệp, vậy thì vận mệnh đang chờ đợi Giáo Hoàng quốc chính là bị chia tách.
Bất kỳ thế lực nào cũng không thể thiếu sự hỗ trợ về mặt tài chính, không có nền tảng của Giáo Hoàng quốc thì lấy cái gì để nuôi dưỡng nhiều người trên Thánh Sơn?
Đây chính là vốn liếng cuối cùng để Giáo Đình Đông Sơn tái khởi, dù thế nào cũng không thể tiếp tục nhượng bộ được nữa, mọi chuyện đã đến bước đường cùng. . . .
Một nhà lo lắng, trăm nhà vui!
Giáo Đình té ngã, các nước ăn no.
Nuốt trọn một món quà lớn, trong lúc nhất thời, khắp nơi trên các quốc gia Nhân tộc đều tràn ngập không khí vui tươi, Vương quốc Alpha cũng không phải ngoại lệ.
Tài sản thì không tịch thu được, nhưng Vương quốc Alpha đã thu được "danh tiếng", ngồi vững vị thế cường quốc của mình.
Cho dù chính sách kinh tế thời chiến hạn chế tiêu dùng, nhưng trong nước vẫn tràn ngập tiếng cười nói. Niềm vui này nhanh chóng lan truyền từ Vương đô đến tiền tuyến Cận Đông.
Ngay cả trong đại doanh của Thú nhân cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng này. Chỉ có điều chúng không được san sẻ niềm vui, mà là sự tức giận vô tận.
Nhìn cảnh tượng hỗn độn tại hiện trường, Daniel lạnh lùng hỏi: "Đây là đợt tấn công thứ mấy của kẻ địch rồi?"
Làm việc làm đến chốn, vì lừa gạt Thú nhân, Hudson trong vài ngày gần đây đã liên tục cử người tới phá hoại, lại vừa hay bị quân phòng thủ của kẻ địch mai phục đánh bại.
Trải qua nhiều lần, Daniel cũng quen rồi. Chỉ có điều lần này khác biệt, đội tấn công đã lao thẳng đến doanh trại của chủ soái, suýt chút nữa tiễn vị chủ soái như gã đi gặp Thú thần.
"Nguyên soái, đây là đợt tấn công thứ chín của kẻ địch!"
Vệ binh run rẩy trả lời.
Trong trận chiến vừa rồi, đội trưởng đội thị vệ đã chiến tử sa trường, ngay cả chủ soái Daniel cũng suýt chút nữa bị thương.
Để xảy ra một chuyện kinh tâm động phách như vậy, nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Đối tượng chịu trách nhiệm tốt nhất chính đội trưởng đội thị vệ thì đã chiến tử, nếu tiếp tục truy cứu trách nhiệm, vậy thì tội danh này sẽ rơi xuống đầu những người thực thi như họ.
"Lần thứ chín, lần sau lớn hơn lần trước, xem ra Hudson đã sốt ruột lắm rồi!"
"Truyền lệnh xuống, yêu cầu các đơn vị chuẩn bị chiến tranh, cẩn thận kẻ địch đột nhiên ra khỏi thành quyết chiến!!"
"Ngoài ra, cử người đi hối thúc tiến độ thi công, tiếp tục gây áp lực lên kẻ địch."
Daniel cười lạnh nói.
Giao chiến nhiều lần như vậy, cuối cùng gã cũng nắm bắt được quyền chủ động một lần, quả thực là không dễ dàng.
Vì chờ đợi ngày này, Daniel đã dày vò nhiều năm. Không biết từ lúc nào, Hudson đã trở thành một rào cản trong lòng gã ta.
Nếu không vượt qua, vết thương trong lòng sẽ vĩnh viễn không có cách nào chữa trị được. . . .
Tại hiện trường đập sông Tuyết Nguyệt, người phụ trách của các chủng tộc tham gia thi công đều đang ngẩn người nhìn mệnh lệnh trong tay.
Tiến độ thi công ban đầu đã vô cùng gấp rồi, bây giờ lại còn phải tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, đây không phải là đang muốn mạng người sao?
Tuy nhiên, cũng có một số chủng tộc thi công rất nhanh, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn mà còn tiến lên trước một chút, điều này khiến nhóm binh sĩ Hoàng tộc chịu trách nhiệm giám sát cảm thấy rất hài lòng.
Nếu đã có người có thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì không phải là nhiệm vụ không hợp lý, mà là do người thi công quá lười biếng.
Khuyến khích bằng lời nói không hiệu quả, vậy thì dùng roi da. Kẻ xui xẻo hoàng kim Pig Greim, chỉ vì tốc độ né tránh không đủ nhanh, nên đã trực tiếp bị trúng một roi.
Dọa cho gã ta sợ đến mức vội vàng chỉ huy thanh niên trai tráng trong bộ lạc làm việc, chỉ sợ tâm tình của nhóm giám sát không tốt, lại thưởng cho mình thêm một roi.
Tuy nhiên đây chỉ là bề ngoài, với tư cách là người may mắn nhận được truyền thừa, Greim đương nhiên không phải hạng người bình thường.
Bị sỉ nhục lớn như vậy, trong thâm tâm, hắn đã gán cho đám giám sát này cái mác người chết.
Nếu không phải kiêng dè Hoàng đình sau lưng chúng, Greim đã sớm tiễn đám người này đi gặp Thú Thần rồi.
"Các ngươi còn thất thần làm gì, mau tranh thủ thời gian tăng thêm tốc độ đi!"
"Ngu xuẩn, đừng có lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, cái đập lớn này nhất định phải xây xong, làm chắc chắn như vậy để làm gì?"
Greim nổi giận nói.
Heo đồng đội lợi hại như vậy đấy, dù có cố gắng thế nào cũng không thể kéo họ lên được. Bảo họ làm gì thì họ làm nấy, chẳng thèm động não suy nghĩ gì cả.
Bên trên ban hành lệnh bắt buộc phải đẩy nhanh tiến độ thi công đoạn đường phụ trách. Greim đang nổi giận, nên liền dứt khoát hy sinh chất lượng công trình vốn đã không tốt.
Cảnh tượng tương tự đang liên tục diễn ra trên công trường. Thấy những người láng giềng lười biếng đã hoàn thành nhiệm vụ trước, vì gánh nặng công việc, các tộc khác cũng nhao nhao bắt chước làm theo.
Tuy nhiên, sau khi tốc độ thi công được đẩy nhanh khiến nhóm giám sát tạm thời hài lòng, khối lượng công việc hàng ngày của mọi người cũng không ngừng tăng lên, và chất lượng công trình tương ứng cũng không ngừng giảm xuống mức thấp nhất.
Khi mực nước thấp, điều này không nguy hiểm gì, nhưng sau trận mưa lớn ở thượng nguồn đêm qua, lượng nước trong đập cũng nhanh chóng tăng lên, đập lớn cũng trở nên tràn ngập nguy hiểm.