Cái giá phải trả là gần một phần ba số bệnh nhân khác đã biến thành tro tàn.
"Liệu pháp khắc mệnh" trước giờ vẫn luôn giản dị như vậy. Cùng lúc với tiêu diệt virus thì cũng tiêu diệt luôn bệnh nhân.
Không còn cách nào khác, ngành dược tề học bị đàn áp nhiều năm, mãi đến khi Hudson lên nắm quyền mới được giải phóng, chỉ có thể giải quyết được một số bệnh nhỏ.
Ngược lại, ngành ma pháp dược tề học chuyên phục vụ giới quý tộc lại phát triển vô cùng nhanh chóng, có thể đưa ra phương án điều trị trong thời gian ngắn nhất, vấn đề duy nhất là quá đắt.
Nhìn vào công thức "Sinh mệnh chi thủy" trong tay, Hudson trực tiếp lắc đầu.
Muốn đùa cũng không thể đùa như vậy, nơi này lại không phải Tộc Tinh Linh, lấy đâu ra nhiều Sinh mệnh chi thủy như vậy?
Trong bối cảnh đó, để các Mục sư thi triển thần thuật đã trở thành phương pháp điều trị hiệu quả và tiết kiệm nhất.
Ngoài việc sinh mệnh lực bị tiêu hao hơi nhiều, tỉ lệ tử vong cao hơn một tí xíu, thì Thần thuật chính là khắc tinh lớn nhất của virus. ...
"Nguyên soái, ngài xem có phải nên trở về tham dự lễ phong hàm rồi không? Bên phía Vương đô lại tới hối thúc rồi"
Tom khéo léo khuyên nhủ.
Hội đồng Liên minh quyết định phong Hudson làm "Nguyên Soái Nhân tộc" cũng đã được gần hai tháng, chỉ còn thiếu nhân vật chính là hắn trở về tham dự lễ phong hàm nữa thôi.
Trước đây, tình hình chiến trường khẩn cấp, chủ soái không thể rời khỏi quân đội, việc trì hoãn thời gian phong hàm là điều hiển nhiên.
Bây giờ đại chiến đã lắng xuống, phản công cũng tạm thời bị hoãn lại do "bệnh thương hàn" hoành hành.
Tất nhiên, đây chỉ là lý do thoái thác bên ngoài.
Lý do thực sự không xuất binh là vì Hudson nhìn thấy nội bộ thú nhân đang lục đục, không vội vàng qua đó giúp bọn chúng gòa giải mâu thuẫn nội bộ.
Hudson ở lại tiền tuyến chờ đợi thời cơ tốt hơn, điều này khiến cho chính phủ Vương quốc gặp khó, họ phải tìm mọi cách để trì hoãn Hội đồng Liên minh.
"Lễ phong hàm" là thời khắc vinh quang của Vương quốc. Nếu không có người chứng kiến, ảnh hưởng sẽ bị giảm đi đáng kể.
Để kéo dài thời gian hội nghị, không chỉ Vương quốc Alpha bận rộn tìm việc, mà còn vận động các đồng minh cùng hỗ trợ trì hoãn thời gian.
Vấn đề được thảo luận sôi nổi nhất trong nghị hội hiện nay là: "Vấn đề về món nợ khổng lồ của Công quốc Mosey".
Vấn đề này đã được giải quyết trước đây rồi. Việc đưa ra thảo luận một lần nữa hoàn toàn là do tính tranh cãi cao, có thể kéo dài thời gian.
Ngoài Vương quốc Alpha ủng hộ đề xuất "Miễn trừ nợ" của người Mosey, thì đại diện của các quốc gia khác đều bày tỏ thái độ phản đối mạnh mẽ, nhưng các nước cũng đưa ra một số nhượng bộ về phương thức trả nợ cụ thể.
Biện pháp cụ thể như sau: Cho phép người Mosey hoãn thanh toán nợ trong năm đại hạn; Cho phép Công quốc Mosey dùng hiện vật để gán nợ...
Đây vốn là đề xuất dùng để góp cho đủ số, có thể thu hoạch được những điều này, người Mosey đương nhiên là không có ý kiến.
Dù sao, bọn họ là đang giả nghèo, chứ không phải thực sự không có tiền.
Bị thương nặng nhất vẫn là Bộ Tài chính Vương quốc, nếu đề xuất miễn trừ nợ cho Công quốc Mosey được thông qua thì việc phá sản của Vương quốc Alpha cũng có thể được đưa vào chương trình nghị sự.
Mặc dù việc làm này rất mất mặt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của Vương quốc, nhưng lợi ích thu được rất nhiều.
Sau khi xóa bỏ khoản nợ vài trăm triệu kim tệ, Vương quốc Alpha mới có thể nhẹ gánh tiến lên, phát triển tốt hơn.
Đáng tiếc, điều này chỉ có thể nghĩ mà thôi, ngay cả Công quốc Mosey đang phá sản cũng không được miễn trừ nợ, Vương quốc Alpha lại càng không cần phải nghĩ đến.
Người Frank và Người Iberia lại không ngốc, sau khi một mình đánh bại Đế quốc Thú Nhân, chỉ còn lại nợ nần là có thể ngăn chặn Vương quốc Alpha phát triển.
Nếu gỡ bỏ được xiềng xích cuối cùng này, e rằng chỉ trong vòng vài năm nữa, Vương quốc Alpha liền có thể thôn tính Đế quốc Thú Nhân, trở thành quốc gia hùng mạnh nhất của thế giới loài người.
Nếu không phải hai nước và Vương quốc Alpha cách xa nhau, quan hệ giữa ba nước này sẽ là phiên bản Tam Quốc Diễn Nghĩa của đại lục Aslante.
"Thông báo cho trong nước, ba ngày sau ta sẽ đến Vương đô, nghi thức phong hàm cứ để họ tự sắp xếp!"...
Quang Minh Thánh Sơn, Shelter VII mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhìn vào tin tức trong tay mà tức giận không nói nên lời.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tình hình của Giáo Đình đã liên tục thay đổi. Ban đầu còn muốn chống lại nghị quyết của Hội đồng Liên minh, nhưng tiếc là người Frank lại tăng thêm viện quân.
"Chẳng phải Hội đồng Liên minh đã ra lệnh ngừng chiến rồi sao, sao người Frank còn dám tiếp tục tăng quân nữa?"
Nghe được câu hỏi của Giáo Hoàng, Hồng y giáo chủ phụ trách ngoại giao chỉ biết kêu khổ trong lòng rồi cắn răng trả lời:
"Bệ hạ, lệnh ngừng chiến do Liên minh Nhân tộc tuyên bố có điều kiện tiên quyết là hai bên phải cùng tuân thủ nội dung của nghị quyết."
"Để phản đối nội dung nghị quyết của Liên minh Nhân tộc, nghị viên của chúng ta trong Hội đồng Liên minh đã không ký tên vào nghị quyết."
"Vì vậy, thỏa thuận ngừng chiến hiện chỉ có hiệu lực với các quốc gia tham chiến còn lại, chúng ta và người Frank vẫn đang trong tình trạng chiến tranh."
"Nhưng ngài có thể yên tâm, Liên minh chống Frank đã xuất hiện, các quốc gia đã đứng ở phía đối lập với người Frank, bọn họ sẽ không đứng yên nhìn Người Frank tiếp tục phát triển mạnh mẽ."
"Việc tăng quân hiện nay chỉ là để buộc chúng ta phải nhượng bộ. Chỉ cần tiêu diệt những kẻ địch này, tình hình sẽ hoàn toàn khác..."
Nghe lời giải thích này, mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm. Nếu có thể tiêu diệt quân địch thì Giáo Đình sao lại rơi vào tình cảnh như bây giờ chứ?
Bất kỳ ai có chút hiểu biết về chính trị đều biết rằng lời giải thích không đáng tin cậy này chỉ nhằm chối bỏ trách nhiệm.