Đáng tiếc là kế hoạch rất tốt, nhưng tình hình lại không phát triển theo kế hoạch. Hudson không hề tiếp chiêu, không ai biết được suy nghĩ thực sự trong lòng hắn.
Vấn đề có nên trực tiếp quản lý địa phương hay không lại một lần nữa quay trở về tay của Caesar IV. Ngăn cản là không thể nào.
Trừ khi Hudson tỏ rõ ý từ chối, nếu không, không ai dám cắt xén phần lợi ích thuộc về hắn.
Việc liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của "nguyên tắc công bằng" trong giao tiếp thực chất cũng là một lời cảnh cáo vô hình. Nếu ai dám vi phạm, hắn sẽ dám xách đao đi chém người.
Với vị trí và địa vị hiện tại của Hudson, trong trường hợp có lý do chính đáng, chém chết mấy tên "Ô thần" cũng không phải là chuyện đại sự gì.
Nếu như vẫn chưa hả giận, hắn còn có thể mắng Quốc vương một trận.
Caesar IV đã từng trải qua những cảnh tượng tương tự. Vị tể tướng tiền nhiệm thường xuyên mắng y, cho nên mới bị y đuổi về quê trồng trọt.
Điểm khác biệt là trường hợp của Hudson đặc biệt,"Nguyên soái Nhân tộc" là tổng tư lệnh bẩm sinh của ba quân, trong trường hợp không phạm phải lỗi lầm lớn gì, ngay cả Quốc vương cũng không thể cắt chức của Hudson.
"Ngài Bá tước, việc này để từ từ rồi bàn đi!"
"Nếu thực sự muốn thực hiện thì cũng phải được Hội nghị quý tộc ủy quyền mới phù hợp thủ tục pháp luật. Bằng không, nếu những người bên dưới náo lên, chúng ta cũng không thể chịu nổi."
Tể tướng Hầu tước Delgado khéo léo khuyên nhủ.
Cùng là một thành viên của phe cải cách, nhưng không có nghĩa là mọi người đều có chung lý tưởng chính trị. Ví dụ như trong đợt thăm dò này, ông ta chính là người phản đối.
Hạn chế "quyền thần" là rất cần thiết, nhưng hiện tại Hudson đã thành đại thế, có thể lừa người ta quay về đất phong đã là một thắng lợi vĩ đại rồi.
Lỡ như thăm dò thất bại rồi gây ra chuyện, khiến Hudson thích ở nhà thay đổi suy nghĩ, chạy đến vương đô để nhậm chức, lúc đó mới thực sự là thảm họa. ...
Rừng rậm Tinh Linh.
Đối mặt với tình hình phức tạp trên đại lục, ba vị Nữ vương Tinh Linh sống mấy trăm năm cũng cảm thấy nhức đầu không thôi.
"Đám Thú nhân ngu xuẩn đó quả thực là một thế hệ không bằng một thế hệ, vậy mà có thể tự mình chơi chết mình!"
"Chính bọn hắn tự tìm đường chết thì không sao, vấn đề là đã phá hỏng đại sự của liên minh. Sau trận chiến này, lợi thế chiến lược của chúng ta ở Bắc đại lục đã trực tiếp biến mất."
"Những ngày sau này, e rằng cuộc sống của chúng ta sẽ khó mà thoải mái được!"
Nữ vương Tinh Linh Rừng Rậm không nhịn được mà cảm thán.
Cục diện tươi sáng của Liên minh phản Nhân tộc vậy mà lại bị một trận đại hồng thủy cuốn trôi đi, trông như một buổi hài kịch vậy, vấn đề là nước này còn do chính phe mình tạo ra.
"Đại tỷ, Thú nhân ngu xuẩn không còn tác dụng nữa, hơn nữa lại vô cùng hiếu chiến, sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị suy tàn vì chiến tranh, bây giờ chỉ là thời gian được đẩy lên sớm một chút mà thôi."
"Chỉ có điều khiến người ta kinh ngạc là: Cuộc nội chiến Nhân tộc lại có thể được dập tắt nhanh như vậy."
"Liên minh phản Frank và đồng minh vốn dĩ nên đánh đến ngươi chết ta sống, vậy mà lại không tự giết lẫn nhau nữa, ngược lại còn kéo bè kéo lũ đi chia cắt Giáo Đình."
"Hành động như vậy quả thực khiến người ta không thể hiểu nổi!"
Nữ vương Tinh Linh Thảo Nguyên tiếp lời phàn nàn.
Môi trường sống khác nhau, nhận thức tư tưởng đương nhiên sẽ không giống nhau. Với quan điểm đúng sai của Tinh Linh, rất khó để hiểu được hành động của Nhân tộc.
"Xem không hiểu là đúng rồi!"
"Trong đầu của đám chính khách Nhân tộc chỉ toàn là lợi ích. Chúng đã quá quen với việc bán đứng đồng bọn rồi."
"Chỉ có điều, trước đây, Giáo Đình vẫn luôn là kẻ bán đứng người khác, lần này đến lượt chính bọn chúng phải gánh chịu phản đòn!"
"Nghĩ lại thì Giáo Đình cũng thật vô dụng, sở hữu nền tảng hùng hậu nhất nhân tộc, vậy mà lại không chịu nổi một đòn."
"Thôi được rồi, đừng nói về những chuyện vô ích này nữa, trước tiên hãy lo cho bản thân chúng ta đã!"
"Lũ Tinh linh không an phận kia đang náo ngày càng dữ dội. Suốt ngày kêu gào cải cách, chẳng lẽ chúng ta không biết lợi ích của cải cách sao?"
"Nhưng tình hình của bộ tộc hiện tại không hề thích hợp giày vò. Lỡ như xảy ra vấn đề gì, bị kẻ địch lợi dụng thì sẽ rất phiền phức!"
Nữ vương Tinh Linh Rừng Rậm tức giận nói.
Tà giáo phản loạn đã bị đại quân Tinh Linh đánh tan rồi. Nhưng tư tưởng mà tà giáo để lại lại không ngừng len lỏi.
Càng ngày càng nhiều Tinh Linh bất mãn với sự phân hóa giai cấp trong chủng tộc, khao khát thông qua cải cách để mở ra không gian phát triển hướng lên.
Tuy nhiên, bất kỳ "cải cách" nào thay đổi cấu trúc chính trị đều là điều mà các tập đoàn lợi ích sẵn có không thể dung thứ.
Ngay cả ba vị Nữ vương Tinh Linh cũng phải lùi bước khi đối mặt với các tập đoàn lợi ích trong tộc.
Trong bối cảnh đó,"phe cải cách" đã trở thành nhân tố bất ổn lớn nhất Tộc Tinh Linh.
Khác với kẻ thù bên ngoài, mối nguy tiềm tàng bên trong mới là điều đáng sợ nhất. Nếu không thể giải quyết vấn đề này, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa.
Điều phiền phức là: "phe cải cách" đều là người một nhà. Ngoại trừ quan điểm chính trị khác biệt, các khía cạnh khác vẫn là Tinh Linh bình thường.
Đối với Tộc Tinh Linh có nhân khẩu thưa thớt mà nói, bất kỳ một vị tộc nhân nào cũng đều rất quý giá. Nếu không phạm phải trọng tội thì căn bản không thể dùng thủ đoạn mạnh tay để đàn áp!
Hơn nữa, việc truyền bá tư tưởng cũng không thể giải quyết bằng cách giết người. Nếu không giải quyết được vấn đề từ gốc rễ, đàn áp phe cải cách hiện tại, sau này sẽ còn xuất hiện nhiều phe cải cách mới.
Thậm chí hai bên còn kết mối huyết hải thâm cừu khi đàn áp xảy ra đổ máu. Lần tiếp theo gặp lại sẽ không còn là "phe cải cách" nữa, mà là "phe cách mạng".