Giới cao tầng thống nhất ý kiến, cuộc đại chiến cướp người ngay lập tức diễn ra ở Giáo Hoàng quốc. Cảng Cannodon, nơi đầu tiên được đổ bộ, đã trở thành nạn nhân đầu tiên.
Vô số nhân viên chức sắc Giáo Đình đang ẩn náu trong dân chúng, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đóng gói mang lên tàu rồi.
Mike và Hatcher chính là một trong số những cặp đôi xui xẻo đó.
Là những người mới của Giáo Đình, vì thiếu quan hệ, nên họ được giao cho nhiệm vụ: Ẩn núp vào hậu phương của kẻ địch, huy động tín đồ gây rối.
Mang đầy nhiệt huyết trong người, trước khi cảng thất thủ, họ đã chọn một gia đình tín đồ ngoan đạo và có được một thân phận mới.
Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, chỉ chờ quân chủ lực của địch rời đi, họ sẽ hành động, phát động tín đồ chiến đấu đến cùng với địch.
"Mike, tình huống có chút không đúng!"
"Ngay cả khi kẻ địch muốn kiểm tra danh tính của chúng ta thì cũng không cần phải dồn hết tất cả mọi người đến bến cảng như vậy?"
"Chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện ra thân phận thật của chúng ta, muốn dùng chúng ta để lấp biển!"
Hatcher nói với vẻ mặt ủ rũ.
May mắn là có rất nhiều người trong đám đông có biểu hiện tương tự, nếu không hành vi dễ nhận biết như vậy sẽ ngay lập tức bị phát hiện.
"Nói bậy bạ gì đó, Thần Hi chi chủ sẽ phù hộ chúng ta! Cùng lắm là bị bắt đi làm việc khổ sai, với số người đông đảo như vậy, chẳng lẽ bọn chúng còn dám giết hết hay sao?"
"Cứ tạm thời quan sát tình hình trước đã, đừng hành động vội, đợi đến nơi rồi tùy cơ ứng biến!"
Mike cố tỏ ra bình tĩnh nói, nhưng đôi chân run rẩy đã tố cáo suy nghĩ thực sự trong lòng gã ta.
"Nhốn nháo cái gì, đám người các ngươi đều an phận một chút cho ta. Nếu như có người dám không tuân thủ quy củ, vậy thì có thể thử xem đao của ta có sắc hay không?"
"Thấy dãy phòng kia không, nam nữ chia nhau mỗi phòng năm người, lập tức vào trong rửa mặt sạch sẽ."
Thanh niên binh sĩ áp giải khiển trách một cách đầy kinh nghiệm.
Đây đã là lần thứ năm anh ta thực hiện nhiệm vụ áp giải, đã quá quen thuộc với quy trình này rồi. Đầu tiên là chọn ra những kẻ cứng đầu để giết gà dọa khỉ, những người còn lại đương nhiên sẽ ngoan ngoãn.
Nếu không giải quyết được vấn đề, vậy thì hãy giải quyết những người gây ra vấn đề trước. Ai náo loạn nhất thì xử lý người đó trước.
Những vấn đề còn lại, chỉ cần đưa người về Vương quốc sẽ có người chịu trách nhiệm sắp xếp.
Mike cùng Hatcher đi theo đám đông vào trong nhà đá để rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo mới, họ lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn.
Không có bữa trưa nào là miễn phí, với thân phận bên ngoài của bọn hắn, không xứng có được phần đãi ngộ này. ...
Nỗi hoang mang không kéo dài bao lâu, khi đến giờ ăn, hai người đã nhanh chóng được hưởng thụ đãi ngộ phù hợp với thân phận của mình.
Mỗi người được hai củ khoai tây to bằng nắm tay, một chén canh súp rau xanh. Lượng thức ăn này còn không đủ cho một người.
Phụ nữ mang thai và trẻ em được ưu ái hơn một chút, được thêm một lát bánh mì đen và một miếng cá khô, trên súp rau xanh còn lơ lửng vài giọt dầu.
Với sự phân biệt đối xử rõ ràng như vậy, người thông minh đều biết đây là cố ý không cho họ ăn no.
Nông nô thực thụ không có phản ứng gì, đói khát đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện. Từ nhỏ đến lớn họ chưa từng ăn được mấy bữa no, chỉ khổ cho những nhân viên thần chức như Mike và Hatcher đang trà trộn vào đây.
Mặc dù ở tầng lớp thấp nhất của Giáo Đình, nhưng dù sao cũng là thành viên của tầng lớp thống trị, cha ông đều là người của Giáo Đình, nên việc ăn no bụng vẫn có thể thực hiện được.
Mike và Hatcher còn khá tốt, bởi vì là con riêng, từ nhỏ đã không được coi trọng, khoai tây và súp rau xanh cũng có thể ăn rất ngon.
Nhưng một số nhân viên thần chức có xuất thân từ gia đình khá giả thì ngược lại, nhìn thức ăn trong tay, họ nhất thời không biết nên làm sao.
Chỉ là họ không biết, chính sự thất thố trong khoảnh khắc này đã làm lộ thân phận của bản thân.
Chỉ trong chớp nhoáng, những nhân viên thần chức bị lộ thân phận đã bị kéo ra cách ly để thẩm tra, khiến cho Mike và Hatcher bị dọa đến run lẩy bẩy.
Với quan hệ của Giáo Đình và Vương quốc Alpha, có lẽ nông nô bình thường sẽ không bị truy cứu, nhưng những nhân viên thần chức giống như bọn hắn thì nhất định trở thành đối tượng bị thanh toán.
Chuyện sau đó cũng giống như dự đoán của bọn hắn, trong doanh trại nhanh chóng có thêm vài cây gỗ, những kẻ xui xẻo bị bại lộ thân phận đang được treo bên trên.
Thực ra cũng không cần thăm dò, chỉ cần nhìn mặt mũi cũng có thể bắt được đại bộ phận nhân viên thần chức ngụy trang rồi.
Nông nô tầng lớp thấp, trừ những người đảm nhận vị trí đặc biệt như đầu bếp, còn lại đều có gương mặt hốc hác.
"Đều vểnh tai nghe cho kỹ cho ta, ta cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Chủ động thẳng thắn bàn giao thân phận, bất kỳ ai dám giấu diếm không báo, mấy người bọn chúng chính là hậu quả!"
"Từ giờ trở đi, lấy doanh trại làm đơn vị, các ngươi tự mình dò xét lẫn nhau, phát hiện ra tình hình bất thường phải lập tức báo cáo."
"Tố giác một tên phần tử nguy hiểm, tiêu chuẩn phần ăn sẽ được tăng lên một cấp, đồng thời thưởng ba pound thịt."
"Người đầu tiên tố cáo, trực tiếp thăng chức trưởng phòng, phụ trách quản lý công việc thường ngày trong doanh trại."
"Kẻ biết tình tình nhưng che giấu không báo cáo - liên đới!"
"Nếu để bọn ta bắt được phần tử nguy hiểm nhưng lại không có người báo cáo, tất cả mọi người trong cùng doanh trại sẽ bị giáng cấp xuống làm nô lệ, khẩu phần ăn hàng ngày giảm một nửa."
Thanh niên sĩ quan chỉ vào những xác chết trên cột và nói với mọi người.