Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1812 - Chương 1812: Chia Hoa Hồng (4)

Chương 1812: Chia Hoa Hồng (4) Chương 1812: Chia Hoa Hồng (4)

Dừng lại một chút, Hudson tiếp tục bổ sung: "Lần chia hoa hồng này, ta sẽ không rút ra."

"Hoa hồng bằng tiền mặt thì cứ chuyển trực tiếp vào tài khoản công của Tuyết Nguyệt lĩnh, dùng để trả nợ ngân hàng. Hoa hồng bằng hiện vật, sau khi bán sẽ được dùng để trả nợ."

Đây là mô hình điển hình của việc từ tay trái qua tay phải, nhưng chỉ với một lần chuyển qua lại này, không chỉ gánh nặng về món nợ khổng lồ của Tuyết Nguyệt lĩnh có thể được nới lỏng, mà bảng cân đối kế toán của Ngân hàng Phát triển Cận Đông cũng tăng thêm một khoản tiền mặt.

Là cổ đông lớn, khoản hoa hồng mà Hudson có thể nhận được là một con số không nhỏ.

Nếu hoa hồng hàng năm của hắn được mang ra để trả nợ thì Tuyết Nguyệt lĩnh đang trên bờ vực phá sản sẽ trở thành khách hàng chất lượng tốt của ngân hàng.

Chuyển qua chuyển lại như vậy không phải do Hudson ăn no rửng mỡ, mà là làm cho các cổ đông và người gửi tiền xem.

"Vâng, thưa Công tước!"

"Sau khi vấn đề nợ nần của Tuyết Nguyệt lĩnh được giải quyết, từ nay về sau, rủi ro chính của ngân hàng chỉ còn lại một khách hàng có vấn đề, đó là chính phủ vương quốc!"

Rudolf hưng phấn nói.

Mặc kệ Hudson nghĩ như thế nào, thì kẻ đang ngồi trên cái ghế chủ tịch ngân hàng là ông ta đã quyết định phải phát triển ngân hàng kể từ khi nhậm chức.

Ngoài việc có Hudson đứng sau chỉ đạo ra, người chấp hành cụ thể là ông ta cũng có công lao to lớn trong việc Ngân hàng Phát triển Cận Đông có thể phát triển mạnh mẽ.

Chỉ có điều lời nói này lọt vào tai Hudson thì lại có chút ngượng ngùng. Hóa ra trong mắt của vị chủ tịch ngân hàng này, hai khách hàng vay nợ lớn nhất của ngân hàng lại là những "khách hàng có vấn đề".

Chính phủ Vương quốc thì không nói, trong tình trạng nợ nần chồng chất, không ai có thể nói rõ được là họ có thể trả nợ ngân hàng đúng thời hạn hay không.

Nhưng nếu kéo thêm cả Tuyết Nguyệt lĩnh vào thì lại có chút quá phận, Hudson lão gia hắn là loại người thiếu nợ không trả sao?

Tuyết Nguyệt lĩnh không có tiền, không có nghĩa là Hudson lão gia hắn không có tiền. Với số tiền tiết kiệm trong Ngân hàng Phát triển Cận Đông của hắn...

Hình như vẫn còn cách xa việc trả nợ. Nhưng đây không phải là trọng điểm, Hudson lão gia còn có rất nhiều tài sản khác, ví dụ như: cổ phần ngân hàng.

Đều là do di dân gây họa, việc mua sắm nô lệ với một số tiền lớn đã khiến cho nợ nần của lãnh địa tăng vọt.

Theo một nghĩa nào đó, cuộc khủng hoảng thanh khoản của Ngân hàng Phát triển Cận Đông chính là do khoản nợ khổng lồ mới của Tuyết Nguyệt lĩnh gây ra.

Ba mươi triệu, bốn mươi triệu, năm mươi triệu, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua mốc sáu mươi triệu.

Trả tiền?

Quả thực là chuyện cười, lãnh địa đang mua sắm bên ngoài với một số tiền lớn. Thuế của phủ lãnh chúa còn không đủ để chi trả cho chi phí hành chính tăng vọt. ...

Phỉ Thúy cung.

"Cái gì, Ngân hàng Phát triển Cận Đông chia hoa hồng rồi?"

Caesar IV hỏi với vẻ khó tin.

Ngay từ khi thành lập, Ngân hàng Phát triển Cận Đông đã đi khắp nơi kéo người nhập bọn. Một thế lực lớn có tiền và có nguồn lực như Vương thất đương nhiên cũng đã sớm lọt hố.

Kết quả là Ngân hàng Phát triển Cận Đông mọc lên ngay trước mắt mọi người, trở thành gã khổng lồ trong ngành tài chính.

Là cổ đông của ngân hàng, ngoài việc được hưởng ưu đãi vay vốn, Vương thất còn chưa nhìn thấy một đồng kim tệ lợi ích nào.

Xét đến việc ngân hàng đầu tư mạnh vào chính trị ở Cận Đông, khả năng cao là không thu hồi được, Caesar IV đã chuẩn bị tinh thần cho việc đầu tư thất bại.

Thời gian ở tiền tuyến, y còn nhận được thư thông báo gia hạn nợ của Ngân hàng Phát triển Cận Đông đối với các quý tộc tiền tuyến. Vốn tưởng rằng Hudson lại muốn huy động vốn để bổ sung dòng tiền cho ngân hàng.

Nào ngờ, phong hồi lộ chuyển lại đến nhanh như vậy. Ngân hàng Phát triển Cận Đông không những không ngửa tay xin tiền các cổ đông mà còn bắt đầu chia hoa hồng.

"Bệ hạ, ngài không nghe lầm, Ngân hàng Phát triển Cận Đông thực sự sắp chia hoa hồng. Người của chúng ta vừa từ đại hội cổ đông trở về, tin tức không thể sai được."

"Hoa hồng bằng tiền mặt đã được chuyển vào tài khoản của Vương thất, số tiền không phải là quá lớn, khoảng chừng bốn mươi vạn kim tệ."

"Phần lớn hoa hồng vẫn là hiện vật, giá trị cao hơn gấp đôi tiền mặt, có đủ các loại vật phẩm. Nhưng ngoài lương thực và vải vóc ra, còn lại phần lớn là đồ trang trí nghệ thuật và xa xỉ phẩm."

"Trước đây, những thứ này vô giá, nhưng giờ đã có giá mà không có thị trường."

"Nguyên soái Hudson vẫn giữ nguyên sự khôn khéo vốn có. Biết rằng những thứ này không dễ bán, nên trực tiếp chia cho các cổ đông, chứ không để lại ngân hàng thành hao hụt!"

Nghe lời phàn nàn của Cung tướng, Caesar IV mỉm cười. Đây mới là Hudson mà y quen, nếu không có chút toan tính nào, ngược lại sẽ làm y cảm thấy kỳ lạ.

"Ha ha..."

"Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là có thể nhìn thấy tiền thu hồi được!"...

Ngân hàng Phát triển Cận Đông có hiệu quả rất cao, sau khi chia xong tiền mặt, hàng hóa cũng nhanh chóng được giao đến.

Những cổ đông ở trong khu vực ngân hàng hoạt động kinh doanh được giao hàng tận nhà, còn những người ở nơi xa thì hết cách rồi, chỉ có thể thông báo cho các cổ đông tự cử người đến lấy.

Đây đều là những vấn đề nhỏ, có một khoản hoa hồng lớn như vậy, dù phải tự mình đi lấy thì mọi người cũng cảm thấy rất vui lòng.

Đặc biệt là các quý tộc chủ đạo khoản đầu tư này càng cười không khép được miệng. Vài năm gần đây, Ngân hàng Phát triển Cận Đông liên tục huy động vốn, những người đã lên tàu như bọn họ đều phải gánh chịu áp lực rất lớn.

Mặc dù Ngân hàng Phát triển Cận Đông vẫn luôn có lợi nhuận, các hoạt động kinh doanh đều diễn ra tốt đẹp, nhưng vẫn không thấy được lợi ích thực tế, mọi người sẽ không cảm thấy yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment