Đáng tiếc là họ có quá nhiều tiền sử lừa đảo, những tài liệu hạn chế này chỉ có thể được sử dụng như tài liệu tham khảo.
"Được rồi, Hudson."
"Đừng có nghe con gấu này khoác lác, nó tuổi nhỏ vô tri, không biết sự đáng sợ của tà ma. Chờ khi ngươi thực sự đối đầu với chúng thì sẽ biết cái gì gọi là điên cuồng!"
"So với những tên điên địa tâm này, Thú nhân mà ngươi từng đối đầu trước đây chẳng là cái đinh gì cả. Ngay cả những tổ chức tà giáo kia cũng chỉ được coi là người bình thường khi ở trước mặt chúng."
"Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao bổn long ăn muối còn nhiều hơn hai người các ngươi ăn cơm, kinh nghiệm sống của rồng vẫn rất có ích."
"Nếu thông minh thì nghe lời của ta, chuẩn bị một con đường lui trước, để đến lúc đó khỏi cần phải luống cuống tay chân."
"Nếu nơi đây thực sự trở thành chiến trường chính, Tuyết Nguyệt lĩnh chắc chắn không thể chống đỡ được. Ngay cả khi Nhân tộc có thể giành được chiến thắng trong cuộc chiến thì lãnh địa của ngươi cũng sẽ bị biến thành tro bụi!""
Câu trả lời như ông cụ non Maxim khiến cho Hudson và Belersden cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể phản bác được.
Bởi vì nhiều nội dung là sự thật!
Vương quốc Alpha chủ yếu ăn mì, Hudson chỉ bắt đầu ăn cơm khi Sơn Địa Lĩnh du nhập cây lúa nước, còn Belersden là người theo đạo thịt.
Lấy sức ăn của Cự Long, lượng muối mà Maxim ăn trong vài trăm năm qua nhiều hơn lượng gạo mà hai người họ ăn là điều hoàn toàn hợp lý.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong thâm tâm Hudson vẫn cảm thấy hơi lo, một chủng tộc có thể khiến cho Long tộc phải e dè và ghi chép lại trong truyền thừa tuyệt đối không phải là chủng tộc bình thường.
Còn chuyện trong trí nhớ truyền thừa của Belersden không đề cập đến sự khủng khiếp của các chủng tộc địa tâm cũng là điều bình thường, khả năng cao là do lười biếng!
Cự Long còn thích ra ngoài hoạt động một chút, thuận tiện cướp bóc dọc đường, hoặc là tìm con sen để trải nghiệm cuộc sống của rồng đại gia.
Bất kể cục diện lục địa có hỗn loạn như thế nào cũng không ảnh hưởng đến việc Đại Địa Chi Hùng chọn một ngọn núi để ngủ. Trong trường hợp bình thường, sẽ không ai dám đi trêu chọc bọn nó.
Nếu Tuyết Nguyệt lĩnh không giữ được, vậy thì Cận Đông và Bắc Cương cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn bị sụp đổ, không chừng toàn bộ Vương quốc Alpha đều sẽ đổ sụp, Sơn Địa Lĩnh cũng chưa chắc đã an toàn.
Hudson hiện giờ cũng là gia đại nghiệp đại, muốn rút lui không chỉ cần có một nơi để nương náu là được, không có được một tỉnh thì không thể bố trí được nhiều người như vậy.
Đại lục đã không còn đất vô chủ, cho dù có quốc gia chào đón Hudson gia nhập, cũng không thể để hắn mang theo một đám người qua đó tự thành lập thế lực được.
Có thể trở thành quyền thần tại Vương quốc Alpha chỉ đơn thuần là thời thế tạo anh hùng, trong tình huống bình thường là sẽ không thể nào.
Không nghĩ ra được đầu mối, Hudson bèn từ bỏ cái suy nghĩ không đáng tin cậy này. Địch nhân còn chưa phá phong ấn, có gì phải sợ chứ!. . .
Thế giới Địa Tâm.
"Còn bao lâu thời gian nữa thì cửa vào mới mở?"
Rõ ràng là một câu hỏi rất nghiêm túc, nhưng lại mang âm điệu không đứng đắn, khiến người ta không kìm được cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Xung quanh là một nhóm sinh vật có vẻ ngoại hình giống như Tinh Linh, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, dường như họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Hắc Ám Tinh Linh, một chủng tộc đã tuyệt chủng trên đại lục Aslante.
Về mặt huyết thống, họ có quan hệ họ hàng gần với Ám Dạ Tinh Linh, nhưng bản chất thì lại thuộc về Á Tinh Linh.
Ngoài dòng máu Ám Dạ Tinh Linh ra, trong cơ thể họ còn chảy xuôi huyết mạch của Mị Ma.
Thời thượng cổ, Ma tộc xâm lăng, Tộc Tinh Linh với khí chất độc đáo đã trở thành mục tiêu được ưu ái của lũ Ma tộc.
Loại "Ưu ái" này đã mang đến thảm họa cho họ. Những Tinh Linh bị bắt làm tù binh, hoặc là trở thành một món đồ chơi, hoặc là biến thành một món đồ ăn.
Một số Tinh Linh sau khi kết hợp với Mị Ma đã sinh ra một chủng tộc mới —— Hắc Ám Tinh Linh.
Ngoài việc không thể nhận được sự chúc phúc của Tinh Linh mẫu thụ, thiên phú của họ chẳng khác gì Ám Dạ Tinh Linh. Nếu không phải khí chất hoàn toàn khác biệt, người ngoài căn bản không thể phân biệt được.
Tinh Linh ưu nhã, thuần khiết, nhưng Hắc Ám Tinh Linh lại hoàn toàn ngược lại, không chỉ bản tính hung sát, đời sống riêng tư còn phóng túng buông thả, hoàn toàn trái ngược với tập tính sinh hoạt của Tinh Linh.
Lúc đầu, Tinh Linh còn cố gắng đưa họ trở lại con đường chính đạo, nhưng sau đó phát hiện không những không kéo được giống loài này, mà còn có rất nhiều Tinh Linh sa đọa dưới sự ảnh hưởng của họ.
Trong cơn tức giận, Tinh Linh nữ vương đã ra lệnh trục xuất những "kẻ dị đoan" này. Nhưng vì mềm lòng nhất thời, nên kết quả là những Hắc Ám Tinh Linh này đã gia nhập vào phe hắc ám.
"Nữ vương, bên ngoài có kẻ địch đang không ngừng gia cố phong ấn, hành tung của chúng ta đã bại lộ. Trong thời gian ngắn, e là không thể công phá cửa vào!"
Hắc Ám Tinh Linh thiếu phụ sợ hãi trả lời.
Nàng hiểu rất rõ tính khí của nữ vương nhà mình, ghét nhất là những câu trả lời không có đáp án chính xác như thế này.
Nhưng không còn cách nào, nàng thực sự không thể đưa ra câu trả lời chính xác với tình hình hiện tại. Nếu như đưa ra kỳ hạn, đến lúc đó lại không thể hoàn thành, kết cục chỉ càng thêm thảm khốc.
Khác với sự khoan dung của Tinh Linh khi đối đãi với tộc nhân, Hắc Ám Tinh Linh hoàn toàn tuân thủ luật rừng. Tinh Linh phạm lỗi sẽ bị giáng cấp thành nô lệ gây giống, mỗi ngày đều phải tiến hành giao phối không ngừng nghỉ, cống hiến cho sự nghiệp sinh sôi nảy nở của chủng tộc.