Nếu thực sự dùng vũ lực trục xuất, bọn hắn có thể đánh bại quân đoàn viễn chinh hay không cũng còn là một ẩn số.
Lúc này, tình hình của Giáo Đình nguy hiểm hơn nhiều so với Vương quốc Alpha. Nếu lại thất bại thảm hại một lần nữa, họ sẽ hoàn toàn không còn cơ hội cứu vãn.
Nếu trước đây không có Thú nhân ở bên cạnh, giờ đây lại thêm mối đe dọa từ chủng tộc Địa tâm, thì thứ mà các quý tộc phân đất phong hầu muốn nhất chính là chiếm lĩnh Giáo Hoàng quốc.
Chạy đến thảo nguyên Thú nhân hoang vắng để khai khẩn làm sao sánh được với việc nhặt đất có sẵn chứ?
Chẳng qua giới cao tầng rất lý trí, hiểu rõ hoàn cảnh của Vương quốc, không thích hợp để phân tán lực lượng. ...
Lutecia.
"Đã tìm ra nguồn gốc của những đội quân sinh vật hắc ám này chưa?"
Charles III quan tâm hỏi.
Bỗng nhiên xuất hiện một đám kẻ thù, lại là quân đội có tổ chức, rõ ràng là không bình thường.
Nếu là khách từ dị giới thì chỉ có một cách giải thích, khe nứt không gian xuất hiện ngay đối diện doanh trại.
Tuy nhiên, trong trường hợp bình thường, khi gặp phải tình huống này, phản ứng đầu tiên của mọi người là tìm hiểu rõ ràng tình hình, chứ không phải trực tiếp dẫn đại quân lao vào.
"Bệ hạ, theo thông tin thu thập được từ việc thẩm vấn tù nhân, chúng thần nghi ngờ đây là sinh vật Địa tâm trong truyền thuyết."
"Một số sinh vật hắc ám thậm chí còn không có mắt, phán đoán hoàn toàn dựa vào khứu giác và tinh thần lực, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của sinh vật dưới lòng đất."
Câu trả lời của Bộ trưởng Quân vụ Bá tước Fehrs khiến cho Charles III nhướng mày.
Sinh vật trong truyền thuyết, không có mấy con là dễ đối phó. Bằng không cũng không thể truyền thừa từ thời thượng cổ đến nay.
"Đối với sinh vật Địa tâm, các ngươi hiểu rõ bao nhiêu?"
Charles III truy vấn.
Biết mình biết ta, là yếu tố cơ bản nhất để đưa ra quyết định.
Y chỉ là Quốc vương, không phải là nhà sử học, việc có thể biết đến khái niệm sinh vật Địa tâm đã là có kiến thức uyên thâm rồi.
"Bệ hạ, để thần trả lời vấn đề này đi!"
Đại Giám mục Edward lên tiếng.
"Sinh vật Địa tâm, mọi người ít nghe nói đến, nhưng có một từ mà mọi người đều quen thuộc —— tà ma!"
"Trong các vở ca kịch và tác phẩm văn nghệ mà Tộc Tinh Linh lưu truyền, từ tà ma này thường xuất hiện với tần suất rất cao."
"Liên quan tới truyền thuyết tà ma, Tộc Tinh Linh lưu truyền nhiều phiên bản khác nhau, Tinh Linh căm ghét chủng tộc bí ẩn này đến mức nghiến răng nghiến lợi."
"Theo nghiên cứu cá nhân của ta, tà ma rất có thể đã đóng một vai trò quan trọng trong một cuộc vạn năm chi kiếp nào đó, thậm chí còn là nhân vật chính!"
Là một người yêu thích lịch sử, Đại Giám mục Edward có kiến thức rất uyên thâm.
Ngoài nghiên cứu về lịch sử nhân loại, ông còn có hứng thú lớn đối với lịch sử của các chủng tộc khác.
Đặc biệt là cách đây vài năm, vạn năm chi kiếp bị làm cho sôi sùng sục, ông ta càng điên cuồng tìm kiếm câu trả lời từ lịch sử.
Sách sử của nhân loại không ghi chép, ông ta liền nhắm đến các chủng tộc khác. Đáng tiếc, niên đại quá xa xưa, những bí mật này đã trở thành bí văn bị ẩn giấu.
Tuy nhiên, dù giấu kỹ đến đâu, Edward vẫn phát hiện ra dấu vết để lại trong các tác phẩm văn học.
Có lẽ những nội dung đã được nghệ thuật hóa này khác xa với lịch sử chân chính, nhưng ít nhất cũng chứng minh sự tồn tại của đại kiếp.
"Ngài Đại chủ giáo, các tác phẩm văn nghệ của Tộc Tinh Linh thực sự là quá khoa trương."
"Trong một số ca kịch, bọn chúng chân đạp Ác ma, tay đâm Thiên sứ, Cự Long thấy bọn chúng cũng muốn cúi đầu, thỉnh thoảng còn đi tàn sát cả Thần linh!"
Hầu tước Jesús không nhịn được nói.
Lịch sử huy hoàng của tộc Tinh Linh là điều mà mọi người đều công nhận.
Nhưng thổi phồng cũng phải có giới hạn, trong các tác phẩm nghệ thuật, Tộc Tinh Linh đã tự thổi phồng mình lên tận trời, đồng thời hạ thấp tất cả các chủng tộc trên đại lục.
Thực ra, nghệ thuật gia công này là điều có thể hiểu được.
Thế giới nhân loại cũng có những tác phẩm tương tự, chỉ là mọi người hơi kiềm chế, không lấy các vị Thần của các chủng tộc làm bối cảnh.
Dù là đồ thần thì cũng chỉ đồ sát Tà Thần.
Thỉnh thoảng chém chết vài Ác ma, giết một con Ác Long không có mắt, trình diễn màn xiếc cứu công chúa.
"Hầu tước, nếu như Tộc Tinh Linh không nói dối thì sao?"
Đại Giám mục Edward cười ha hả hỏi lại, khiến mọi người đều bật cười.
Điều này quá khoa trương, nếu Tộc Tinh Linh thật sự mạnh như vậy thì Thú nhân làm sao có cơ hội thượng vị chứ?
Nhưng vẫn có người tin, bởi vì các tác phẩm văn học cận đại của Tộc Tinh Linh rất ít sử dụng thủ pháp khoa trương.
Ngay cả nghệ thuật hóa cũng phù hợp với lịch sử hiện đại, ít có việc giẫm đạp nhân tộc, đăng đỉnh bá chủ đại lục một lần nữa.
"Thực ra, nếu như có thể áp chế pháp tắc vị diện, tập hợp một đám cường giả Thánh Vực đi đồ thần, thì cũng có khả năng thành công không nhỏ."
"Còn về Ác ma và Thiên sứ, chỉ có Giáo Đình mới thổi phồng bọn này, thực lực chân chính không hề khoa trương như mọi người tưởng tượng."
"Ác ma nhỏ yếu cũng chỉ cường tráng hơn người bình thường một chút, tương đương với Kỵ sĩ cấp thấp."
"Tình trạng của các Thiên sứ cũng tương tự. Chỉ có điều mỗi lần giáng lâm đều là tinh anh trong tộc, nên mạnh hơn một chút."
"Trước đó vài ngày, chúng ta mới tiêu diệt một đoàn Đọa Lạc Thiên Sứ gồm 1. 000 người, kẻ cầm đầu chỉ miễn cưỡng đạt đến Thánh Vực, còn kẻ yếu nhất chỉ ngang với Đại kỵ sĩ."
"Nếu như những sinh vật này thật sự mạnh như lời của Giáo Đình thì bọn hắn đã dựa vào Thiên sứ hàng lâm để quét ngang đại lục rồi, làm sao có thể rơi vào tình cảnh như hiện giờ!"
Là một nhân viên thần chức, nếu như việc bình phẩm Thiên sứ một cách táo bạo như vậy mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra một phen chấn động.