Ngược lại, những kẻ thân tín được ký thác kỳ vọng lại thể hiện vô cùng sợ sệt khi đối mặt với vị quân chủ khai quốc kia.
Tất nhiên, Hudson không đồng ý với cách đánh giá như vậy.
Không phải bách quan trên triều sợ, mà thật sự là vì họ không có lực lượng để phản kháng.
Alpha I không dám ra tay với Hudson, nhưng không có nghĩa là lão ta không dám ra tay với đám quý tộc trên triều đình. ...
Buổi tiệc kết thúc, Hudson khéo léo từ chối lời mời của Caesar IV.
Hắn có thể phất cờ hò reo, gia tăng thanh thế ở bên ngoài, nhưng nếu muốn hắn ở lại vương đô trực tiếp tham gia vào việc tranh giành quyền lực thì miễn bàn.
Quy tắc tranh đấu chính trị của vương quốc là do Alpha I đặt ra. Hudson không tin rằng mình có thể chiến thắng trong cuộc đấu tranh với người đã đặt ra quy tắc.
Cách đơn giản nhất để giành chiến thắng là: trực tiếp phủ nhận thân phận của Alpha I.
Chỉ cần Caesar IV đủ quả quyết, trực tiếp tuyên bố rằng vị quân chủ khai quốc này là giả mạo, rồi tổ chức cao thủ vây giết là được.
Là Quốc vương đương nhiệm, trong tay Caesar IV có thể điều động rất nhiều tài nguyên, khả năng thành công trong việc vây giết một Thánh Vực cấp 2 tại Vương Đô là rất cao.
Lý do mà Caesar IV không ra tay tàn nhẫn là vì vẫn còn ôm một tia hy vọng. Muốn dùng áp lực bên ngoài để Alpha I tự bỏ cuộc.
Nếu chỉ xét về tranh giành quyền lực đơn thuần, hành vi này không có gì là sai trái.
Đều là người nhà, nhận thức được đại thế đã mất, trực tiếp buông tay cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc là Alpha I cũng không còn lựa chọn nào khác!
Nếu lão ta muốn tiến thêm một bước thì bắt buộc phải leo lên vương vị.
Đâu thể nào có chuyện bỏ qua cho vương vị Alpha có sẵn mà chạy ra bên ngoài khởi nghiệp lại một lần nữa?
Không phải Hudson xem thường Alpha I, chủ yếu là do thời đại đã thay đổi. Thời khắc này, đại lục Aslante đã tiến vào thời đại cá lớn nuốt cá bé, muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng chỉ có trong mơ.
Trong số các cường giả Thánh Vực tham dự yến hội còn có một số người đến từ Bắc đại lục và Trung đại lục, vì đất nước bị diệt vong và muốn phục quốc, nên họ mới chạy đến vương quốc để nịnh hót.
Tuy nhiên điều này không có nhiều ý nghĩa thực tế, ngay cả khi Vương quốc Alpha sẵn sàng hỗ trợ họ phục quốc thì cũng không thể nào làm được.
Có lẽ chờ đợi cục diện đại lục thay đổi đột ngột sẽ có một tia hy vọng, nhưng đó cũng là sự kiện có xác suất nhỏ.
Chủ yếu là sau khi các nước diệt vong, dân chúng hoặc là cửa nát nhà tan, hoặc là lưu vong ở các nước khác.
Ngoại trừ một số ít người mang lòng yêu nước, phần lớn mọi người đã sớm từ bỏ ý định phục quốc, chỉ muốn sống những ngày bình yên.
Làm gì cũng cần phải có người!
Nếu không có người dân, phục quốc chỉ là một ý niệm xa vời.
Tất nhiên, đám cáo già kia chắc chắn biết những vấn đề này, nhưng nhân tính phức tạp như vậy đấy.
Trước khi đưa ra quyết định, họ thường sẽ cân nhắc nhiều khía cạnh.
Ví dụ như: Thể diện!
Ví dụ như: Lợi ích!
Tóm lại, họ đã giương cao ngọn cờ phục quốc, chỉ là chưa thực hiện hành động cụ thể. ...
Nửa đêm, các nhân vật chủ chốt của phe cải cách đồng loạt đến thăm phủ Nguyên soái.
"Nguyên soái, vào thời điểm quan trọng này, ngài nhất định phải ở lại để chủ trì đại cục!"
Tể tướng Hầu tước Delgado nói với vẻ mặt chân thành.
Chính trị luôn thay đổi không ngừng, trước đây mọi người lo lắng Hudson vào vương quốc tranh giành quyền lực sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, làm thân tín của Quốc vương, bọn họ cần phải công khai đối đầu với vị lão tổ khai quốc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một nhiệm vụ nguy hiểm. Thắng thì được Caesar IV trọng dụng, còn thua thì có thể sẽ mất mạng.
So với các cuộc tranh giành quyền lực trước đây, lần này rõ ràng là kịch liệt hơn nhiều.
Phe bảo thủ bị đàn áp trước đây giờ đã nương tựa Alpha I, phe cải cách thực sự không còn lựa chọn nào khác.
"Ngài Tể tướng quá khiêm nhường rồi!"
"Chỉ cần có các vị ở đây, cục diện Vương Đô sẽ không thể nào loạn được."
"Lão tổ dù sao cũng già rồi."
"Cường giả Thánh Vực nên có dáng vẻ của cường giả Thánh Vực, nhảy ra tranh giành quyền lực với hậu bối, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ!"
"Chỉ cần các vị giữ vững triều đình, không tự loạn trận cước, là sẽ không có vấn đề gì."
"Chúng ta đã rút quân khỏi Giáo hoàng quốc, sau khi quân đội tư nhân của các gia tộc trở về, Tổng đốc các tỉnh sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của các vị."
"Vương quốc Alpha không cho phép bất kỳ ai dám soán quyền đoạt vị, dù là lão tổ khai quốc cũng không được!"
Hudson nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Chuyện soán quyền đoạt vị ngay cả hắn cũng chưa từng làm.
Nếu để cho người khác làm được, vậy còn được sao?
Nguyên nhân Hudson hiệu trung với Caesar IV là bởi vì y là người thừa kế hợp pháp của Vương quốc, phù hợp với thủ tục pháp lý.
Những người khác muốn đoạt vị thì miễn bàn.
Không chỉ hắn không cho phép, mà các lãnh chúa quý tộc địa phương cũng sẽ không đồng ý.
Lên ngôi bất hợp pháp thì đừng hòng nhận được sự ủng hộ của mọi người.
"Nguyên soái, không có ngài làm chỗ dựa, e rằng chúng tôi không thể chống đỡ được"
Bá tước Francois lắc đầu nói.
Danh tiếng của Alpha I quá vang dội, bọn họ được nghe từ nhỏ đến lớn. Chỉ cái tên này thôi đã đủ khiến người ta khiếp sợ.
"Không phải ta không muốn ra sức, mấu chốt để phá vỡ cục diện hiện tại nằm ở chỗ bệ hạ."
"Trừ phi ngài ấy hạ quyết tâm, nếu không những người ngoài như chúng ta đều không tiện làm gì."
"Can thiệp quá nhiều, lỡ sau này bệ hạ thỏa hiệp, ngược lại sẽ biến thành lỗi của ta!"
Lời giải thích của Hudson khiến mọi người biến sắc.