Bản chất con người luôn hướng tới lợi và hại, trong tình hình không mấy lạc quan, đoàn kết với nhau là kết quả tất nhiên.
Kể từ khi đảm nhiệm vị trí chủ soái tiền tuyến, các quý tộc ở khu vực biên cương đã tự nguyện dựa vào Hudson.
Khu vực Bắc Cương hiện không phải là biên giới của vương quốc, nhưng trước đây đã từng, nên cũng bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là do chiến tranh của Vương quốc Alpha quá thường xuyên, trong vài năm gần đây, mọi người thường xuyên bị triệu tập đi phục dịch.
Mỗi ngày đều nghe theo lệnh mệnh của Hudson, cho dù đã rời khỏi quân doanh, gặp phải sự cố đột xuất, mọi người vẫn quen xem Hudson là người đứng đầu.
Vừa hay Hudson vốn là quý tộc mới nổi, gia tộc Koslow lại khởi nguồn từ Bắc Cương, phát triển ở Nam Cương, trong mắt nhiều quý tộc mới nổi, họ được coi như người một nhà.
Nhiều cơ duyên xảo hợp như vậy, cộng thêm sự vun đắp của Hudson, mới có được cảnh tượng trước mắt.
"Bá tước Aurane, thực ra mọi chuyện đã rất rõ ràng."
"Người nào đó rời khỏi đại lục hơn ba trăm năm, cách chúng ta thật sự là quá xa, hiểu biết về người đó chỉ giới hạn trong những câu chuyện, nhưng Công tước Zlatoust đáng kính lại là người mà chúng ta đã từng quen biết."
"Nhìn lại cuộc đời tòng quân của mình, Công tước Zlatoust vẫn luôn nổi tiếng với sự cẩn trọng. Trong suốt cuộc đời, Công tước Zlatoust đã trải qua vô số cuộc đại chiến, nhưng đều có thể toàn mạng trở về."
"Trong tình tình biết rằng có cường giả Thánh Vực giao chiến, vậy mà Công tước Zlatoust còn mang theo vài tên vệ binh chạy tới tham gia náo nhiệt, lời giải thích như vậy ai mà tin được chứ?"
"Thay vì nói Công tước Zlatoust tự tìm đường chết, ta lại càng muốn tin tưởng là do người nào đó mời, nên mới bị lừa qua đó."
Ngay cả cách xưng hô cơ bản nhất cũng không có, trực tiếp dùng "người nào đó" để thay thế, đủ để chứng minh Bá tước Albert hiện đang tức giận đến cỡ nào.
Nếu không phải vì tu dưỡng của một nhà quý tộc, sợ là ông ta đã chửi thẳng vào mặt Alpha I rồi.
Mọi người đều không cảm thấy kỳ lạ với biểu hiện này.
Hai gia tộc vốn là thông gia, trong quá trình lập nghiệp ở Bắc Cương, Bá tước Albert còn nhận được sự hỗ trợ rất lớn của Công tước Zlatoust.
Nợ ân tình chưa trả, đã nhận được hung tin này, nếu không có chút biểu hiện nào, ông ta làm sao lăn lộn trong giới quý tộc được chứ!
Bất kể người khác có tin lời giải thích mà bên chính thức đưa ra hay không, Bá tước Albert đều phải đứng ra kêu oan cho Công tước Zlatoust.
"Bá tước Albert nói có lý, Công tước Zlatoust thực sự không phải là người thiếu cẩn trọng."
"Đừng nói đến một vị lão tướng thân kinh bách chiến như Công tước Zlatoust, cho dù là tấm chiếu mới thì cũng chẳng có mấy ai dám đến chiến trường giao tranh giữa các Thánh Vực."
"Chắc chắn còn có ẩn tình đằng sau chuyện này!"
"Không chừng là do Công tước Zlatoust đã cản đường của người khác, hoặc là biết được bí mật không muốn người biết nên mới bị diệt khẩu."
Bá tước Douglas vừa mở miệng, chủ đề đã bị đẩy đi xa hơn, trực tiếp nghi ngờ Alpha I là người đã giết Công tước Zlatoust.
"Bá tước Douglas, chuyện không có bằng chứng thì không thể nói lung tung!"
Bá tước Forbes ở bên cạnh vội vàng khuyên can.
Nếu suy đoán này được thành lập, e rằng sẽ dẫn đến nội chiến trong vương quốc.
"Yên tâm đi, Forbes, ta chỉ nói ở đây mà thôi, các vị cũng đâu thể nào đi tố cáo với vương thất được, phải không?"
"Hơn nữa, suy nghĩ này không chỉ có mình ta có, chắc là trong lòng các vị cũng đã nghi ngờ rồi."
"Nhìn khắp toàn đại lục, nào có chuyện lão tổ tông từ vài trăm năm trước nhảy ra tranh giành quyền lực với hậu bối chứ?"
"Những biểu hiện bất thường này chỉ có hai khả năng::
"Hoặc là thân phận của người nào đó có vấn đề, muốn mạo danh làm loạn vương quốc;"
"Hoặc là đang diễn kịch, muốn mê hoặc chúng ta, nhân cơ hội để làm chuyện không muốn người biết"
"Khả năng mạo danh không cao, cao thủ trong vương thất không phải là người mù, chắc chắn sẽ kiểm tra huyết mạch."
"Hơn nữa còn có các cường giả trở về bảo chứng cho người đó, không thể nào có chuyện mấy vị Thánh Vực trở về đều nói dối được."
"Nếu là diễn kịch thì cái chết của Công tước Zlatoust chắc chắn không phải là kết thúc, sau này sẽ còn có hành động lớn hơn nữa."
"Không chừng là nhắm vào Nguyên soái!"
Lời giải thích của Bá tước Douglas khiến mọi người giật mình.
Không phải là mọi người không nghĩ ra, mà là hoàn toàn không dám nghĩ theo hướng này.
Gia tộc Koslow không phải là gia tộc hùng mạnh nhất vương quốc, nhưng Hudson chắc chắn là người có quyền lực dưới một người trên vạn người.
Bất kể Hudson có phạm thượng làm loạn hay không, sự tồn tại của hắn đã thực sự đe dọa đến vương quyền.
Chỉ là trong chế độ Quốc vương theo hình thức đầu tư cổ phần, quyền thần nắm đại quyền vốn là chuyện bình thường, mọi người đã sớm quen rồi.
Hudson hiện tại chỉ là quyền cao chức trọng, vẫn chưa gây ra chuyện ngang tàng hống hách, còn lâu mới đến tình trạng phải đối đầu với Quốc vương.
Ngay cả khi muốn có mới nới cũ thì cũng phải đợi đến khi kẻ địch bên ngoài biến mất đã. Kiếm chuyện vào lúc này chẳng khác nào tự hủy Trường Thành.
"Bá tước Douglas, bệ hạ không phải là người như vậy."
"Những lời này chúng ta nghe là được rồi, sau này không nên nói nữa!"
Bá tước Aurane vội vàng cảnh cáo.
Trong lịch sử có rất nhiều thảm án đều bắt đầu từ sự hiểu lầm, ông ta cũng không muốn vì những suy đoán không chắc chắn mà khiến con rể của mình phải đối đầu với Quốc vương.
Nếu hai bên thực sự làm căng, vậy thì những ngày tháng tốt đẹp của mọi người liền sẽ kết thúc.
Tuy nhiên, mọi người đều thống nhất một điểm: Cái chết của Công tước Zlatoust có vấn đề!. . .
Những cảnh tượng tương tự liên tục diễn ra ở khắp nơi, nhưng vì xen lẫn lợi ích riêng của mỗi người, nên hướng suy đoán đều không giống nhau.