Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1928 - Chương 1928: Phản Công

Chương 1928: Phản Công Chương 1928: Phản Công

Không cần Hudson hạ lệnh, các chỉ huy của các đơn vị ở dưới mặt đất đã lập tức hạ lệnh phản công.

Kỵ sĩ đoàn vốn được sử dụng như lực lượng dự bị, chuẩn bị dùng mạng người để ngăn chặn Thánh Vực của kẻ địch hiện cũng đã tham gia vào cuộc chiến.

Sự tham gia của quân tiếp viện đã khiến cục diện bế tắc trở nên sáng rõ.

Sĩ khí của quan binh thủ thành tăng vọt, bộc phát ra sức chiến đấu hung hãn hơn so với lúc phòng thủ trước đây.

Sự thay đổi kinh hoàng này khiến cho Nguyên soái rết đang quan chiến ở phía sau nghẹn họng nhìn trân trối!

Quân đội Nhân tộc trước mắt này thực sự là quá mạnh, cho dù là đội quân tinh nhuệ nhất của tộc Rết Chân to cũng còn kém một khoảng cách nhất định khi so với những tinh nhuệ Nhân tộc này.

Mặc dù khả năng chiến đấu đơn lẻ của tộc Rết Chân To mạnh hơn, nhưng Nguyên soái rết dám khẳng định: Chỉ cần binh lực hai bên vượt quá 10. 000, kết quả trận chiến sẽ không có gì bất ngờ.

"Các quân đoàn yểm trợ cho nhau rút lui!"

Sau khi hạ lệnh rút lui, nội tâm của Nguyên soái rết đang chảy máu điên cuồng, trận chiến này thật sự quá ức chế.

Từ đầu đến cuối, không có gì suôn sẻ cả.

Ban đầu tưởng rằng có thể lợi dụng ưu thế quân số để xé nát phòng tuyến trước mắt, khiến cho kẻ địch khiếp sợ.

Sau đó, lợi dụng chiến thắng vang dội để ép Vương quốc Alpha ngồi vào bàn đàm phán, buộc kẻ thù phải nhường lại cho họ một không gian sinh tồn.

Hiện tại, đừng nói đến việc mở rộng không gian sinh tồn cho chủng tộc, ngay cả việc rút quân chủ lực như thế nào cũng là một nan đề.

Điều phiền toái hơn là họ đã phát động chiến tranh, nhưng lại không thể quyết nào khi nào kết thúc chiến tranh!

Hành động thăm dò thất bại này đã đẩy hai thế lực lớn vào thế đối đầu.

Tiếng tù và rút lui vang lên, quân đội rết vốn đã yếu thế nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.

Vô số binh sĩ rết chen lấn nhau chạy về, trong lúc hoảng loạn xảy ra tình trạng giẫm đạp là điều không thể tránh khỏi, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Lúc này, lợi thế của việc có nhiều chân đã được thể hiện một cách rõ ràng, gãy một hoặc hai chân chỉ cảm thấy đau mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc chạy trốn.

"Yểm trợ cho nhau rút lui" chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của Nguyên soái rết.

Khi đối mặt với nguy hiểm thì mạnh ai nấy chạy!

Sống ở thế giới Địa Tâm trong thời gian dài, tộc Rết Chân To luôn tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua.

Luật rừng khôn sống mống chết đã tăng cường sức chiến đấu của chủng tộc, nhưng đồng thời cũng làm phai nhạt tình cảm trong tộc.

"Chiến lược tổng thể","tương lai của chủng tộc"... hoàn toàn không thể so sánh với mạng sống của bản thân.

Một khi trật tự bị phá vỡ, sẽ không bao giờ có thể quay lại được. Quân đội rết đang hoảng loạn trốn chạy đã nhanh chóng mất đi trật tự, trên chiến trường binh không biết tướng, tướng không biết binh.

Nguyên soái rết mang theo doanh soái ở hậu phương rời đi, nhớ lại loạn cục ở sau lưng, gã ta liền cảm thấy không ổn.

Miệng không ngừng lẩm bẩm những lời mà chỉ gã mới nghe thấy:

"Xong rồi!"

"Xong rồi!". . .

Binh bại như núi đổ.

Một trận đại chiến mang tính chất thăm dò đã bị Nguyên soái rết đánh thành một trận chiến sinh tồn của chủng tộc.

Trong lòng của Nguyên soái soái đang cảm thấy hối hận không thôi. Nếu biết trước quân địch lợi hại như vậy, gã ta chắc chắn sẽ không đến gặm khúc xương cứng này.

Các quan quân rết hối hả đi theo đều đang cúi đầu di chuyển, hiển nhiên là vẫn còn cảm thấy choáng váng sau trận đại chiến ác liệt vừa rồi.

Nhân tộc mạnh như vậy, tương lai của tộc Rết Chân To sẽ ra sao đây?

Nếu được lựa chọn, họ thà không có cuộc chiến này. Cho dù phải co cụm trong Hắc Thạch sơn mạch làm bạn với Ma thú cũng còn tốt hơn là lao vào một cuộc chiến tranh không nhìn thấy tương lai.

So với thế giới Địa tâm cằn cỗi mà, Hắc Thạch sơn mạch đã xem như giàu có rồi.

Nơi đây có thú rừng, rau dại, trái cây hoang dã, và đủ loại động thực vật như cây cối, hoa lá có thể cung cấp thức ăn.

Dù chỉ chiếm được hành lang dài trăm dặm thì họ cũng có thể thu hoạch được nguồn tài nguyên dồi dào, bằng với sản lượng của hàng vạn dặm vuông trong thế giới Địa tâm.

Chủ yếu là do tộc Rết Khổng Lồ không kén ăn, bất kỳ loại động thực vật nào trong tầm mắt miễn là không độc và dễ tiêu hóa đều là thức ăn của chúng.

Cuộc truy đuổi vẫn tiếp tục, Hudson đã ngừng ra tay, hoặc nói đúng hơn là trên chiến trường không còn mục tiêu nào xứng đáng để hắn ra tay.

Trong trận chiến vừa qua, Hudson đã tiêu diệt ít nhất 20 cường giả cấp 8 của quân địch, đương nhiên phần lớn trong số đó là nhờ có sự phối hợp với Long Hùng.

Chỉ có bốn vị dũng sĩ ngu ngơ xui xẻo bị Hudson một mình chém chết.

Và cũng chẳng có gì đáng nói, tất cả đều là do kẻ địch tự mình lao đầu vào chỗ chết. Biết rõ Hudson không dễ chọc, nhưng vẫn có kẻ chủ động lao tới muốn đồng quy vu tận với hắn.

Tiếc là vận may của những kẻ này không tốt, Hudson tay cầm Thần khí không phải là Pháp thánh mỏng manh.

Trong trận đại chiến vừa qua, hắn sử dụng ma pháp chỉ để chứng minh rằng mình biết ma pháp.

Cận thân vật lộn, hắn còn có thể là Thánh kỵ sĩ.

Hậu quả của việc đánh giá sai lầm đương nhiên là mất mạng.

Phải thừa nhận rằng sử dụng Thần Khí để chém người quả là không tầm thường, bất kể khả năng phòng thủ của Rết Khổng Lồ mạnh đến đâu, chỉ cần một nhát kiếm liền có thể xuyên thủng.

Nếu tính thêm chiến tích của những người khác, lực lượng cấp cao mà quân địch tổn thất sẽ càng nhiều hơn.

Ngay cả bản thân Hudson cũng có chút không thể tin được chiến công mình vừa giành được.

Cường giả cấp 8 không phải là bắp cải, thường thì dù cho thua trận cũng có khả năng cao là sẽ sống sót rời đi.

Bình Luận (0)
Comment