Không có sự can thiệp của ngoại lực, đại diện của các bên đã bỏ những lá phiếu thiêng liêng để bày tỏ lập trường của riêng mình.
Cuối cùng, với thành tích toàn bộ số phiếu đều thông qua, tuyên thệ bắt đầu cuộc phản công của Nhân tộc.
Tuyến phòng thủ Huyết Nguyệt.
Sau khi nhận được chiếu lệnh của Liên minh Nhân tộc, Hudson không hề do dự mà lập tức tổ chức hội nghị tuyên thệ trước khi xuất quân.
"Nguyên soái, chúng ta cứ kéo dài như vậy cũng không hay cho lắm!"
"Người Hessen đã hối thúc rất nhiều lần, tình hình chiến sự của họ có phần căng thẳng, tỉnh Gutland đang trong tình trạng nguy cấp."
"Nếu chúng ta không xuất binh, khiến cho chiến tuyến của người Hessen sụp đổ, họ sẽ chạy tới Liên minh Nhân tộc gây chuyện, lúc đó sẽ khó thu dọn tàn cục."
Tổng đốc Pierce nói với vẻ lo lắng.
Đối với quý tộc, vinh quang là sinh mệnh thứ hai. Nếu làm lớn chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.
Tổng đốc Pierce già rồi, về mặt chính trị, ông ta chỉ muốn ổn định, không muốn gây ra thêm rắc rối.
"Ngài Tổng đốc chớ vội!"
"Chờ đến khi đại diện Hessen đến, chúng ta mới xuất binh cũng không muộn."
"Những lần trước, do tốc độ xuất binh của vương quốc quá nhanh mà dẫn đến việc có một số người coi sự hy sinh của vương quốc là điều đương nhiên."
"Có thể không cần đề cập đến các yêu cầu khác, nhưng trước tiên chúng ta phải thỏa thuận về quyền sở hữu hành lang dài một trăm dặm cũng như sự hợp tác thương mại trong tương lai giữa hai nước!"
Hudson bình thản nói.
Hudson dám chơi táo bạo như vậy đương nhiên không phải vì tuổi trẻ bồng bột. Nếu hắn muốn gây chuyện với người Hessen thì đã không cần đợi đến bây giờ.
Lựa chọn thời điểm này để "thừa nước đục thả câu" thực ra vẫn bắt nguồn từ thực lực.
Ngay cả khi tỉnh Gutland thất thủ, Hudson cũng dám chắc rằng mình có thể thu thập cục diện rối rắm thay người Hessen.
Hỗ trợ giải quyết phiền phức rồi, sau đó lại gây chuyện thì hơi quá. Tiếp tục đưa vụ kiện đến Liên minh Nhân tộc thì sẽ mang hàm ý lấy oán trả ơn.
Chỉ cần giới cao tầng của Vương quốc Hessen không ngốc, họ sẽ không bao giờ làm ầm ĩ về vấn đề này.
Không chỉ không gây náo loạn, mà còn phải cung cấp cho những viện binh này mức đãi ngộ tốt nhất, nếu không thì lần sau gặp khó khăn sẽ không tìm được người giúp đỡ.
Tỉnh Đông Nam ổn định, nhưng người Hessen lại không trụ được.
Tăng cường quân bị chuẩn bị chiến đấu không đồng nghĩa với việc có thể ngay lập tức chuyển hóa thành sức mạnh quân sự, việc huấn luyện hàng ngày của binh lính và công tác hậu cần cụ thể đều là những vấn đề cần được giải quyết.
Những lãnh chúa quý tộc tuân theo chỉ lệnh của vương quốc và nghiêm túc thực hiện quân dự bị trước đây thì nay ít nhất cũng học được một chút da lông dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên quân sự.
Còn những kẻ lá mặt lá trái thì thảm rồi, chỉ có thể sao chép theo nội dung trong trí nhớ, hoặc trực tiếp sử dụng phương pháp huấn luyện của thế hệ trước.
Làm náo loạn trên con đường sai lầm, càng nỗ lực càng sẽ càng dễ xảy ra vấn đề.
Phải ra trận thì mới biết quân đội có sức chiến đấu như thế nào, nhưng số lượng nông nô bị gục ngã trong huấn luyện cũng không hề ít.
Đối với những quý tộc lão gia cao cao cao tại thượng mà, sự sống chết của đám nông nô không có gì quan trọng, miễn là có thể có được một đội quân hùng mạnh, việc trả giá một số thứ cũng là đáng.
Việc tăng cường quân bị chuẩn bị chiến đấu không có vấn đề gì, dù có thì các lãnh chúa cũng có thể tự giải quyết, vấn đề chỉ mới xuất hiện khi viện quân bắt đầu tập trung.
Đặc điểm lớn nhất của hệ thống toàn dân giai binh chính là nhiều người.
Bất kỳ tỉnh nào cũng có thể huy động được hàng chục vạn quân, viện quân vừa mới tập trung thì hậu cần đã phải đối mặt với thử thách nghiêm trọng.
Về mặt lý thuyết, chỉ cần các quý tộc dọc đường cung cấp lương thực, chính phủ vương quốc sẽ thanh toán với quý tộc địa phương sau chiến tranh.
Đáng tiếc là Vương quốc Hessen không có hệ thống hậu cần đồng bộ, càng không có hệ thống thanh toán tương ứng.
Quân đội các nơi vừa hội tụ, hậu cần đã phải đối mặt với thách thức chưa từng có, còn nghiêm trọng hơn cả cuộc chiến tranh đại lục lần trước.
Dù sao, cuộc chiến tranh đại lục lần trước họ cũng không hề huy động nhiều quân đội như vậy, tốc độ tiêu hao lương thực của binh lính bình thường cũng thấp hơn nhiều so với quân đội hiện nay.
Lượng thịt cung cấp không đủ, chỉ có thể dựa vào ngũ cốc thô để no bụng, các binh sĩ đều là những kẻ có cái dạ dày không đáy.
Không cung ứng cũng không được, việc huấn luyện cường độ cao mỗi ngày khiến binh sĩ tiêu hao rất lớn.
Kể từ khi chính phủ vương quốc quyết định cung cấp hậu cần, các lãnh chúa quý tộc địa phương liền không còn keo kiệt nữa, mà hạ lệnh cho các binh sĩ mở rộng bụng ăn.
Trong một thời gian ngắn, Vương quốc Hessen tiêu tiền như nước, lượng lương thực dự trữ trong kho giảm mạnh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu như mọi người cùng nhau chịu khổ thì không nói, nhưng chế độ đãi ngộ của các đơn vị quân đội rõ ràng có sự khác biệt.
Tiêu chuẩn cung cấp hậu cần cao nhất là viện quân của Vương quốc Alpha, được cung cấp tiếp tế theo tiêu chuẩn hậu cần của Vương quốc Alpha.
Người ta là quân khách, tới để giúp một tay, không thể có bất kỳ sự thỏa hiệp nào về chế độ đãi ngộ. Một khi hậu cần cung cấp không đủ, những kẻ này sẽ tự mình động thủ cơm no áo ấm.
Đại lục Aslante có 'truyền thống' về mặt này, không thiếu các trường hợp quân khách đi cướp bóc.
So với sự tàn phá do tự do hành động gây ra, rõ ràng là việc tự mình chủ động cung cấp hậu cần sẽ phải trả giá ít hơn.
Dù cho lượng thịt trong vương cung không đủ thì cũng nhất định phải cam đoan quân khách có thể ăn ngon, miễn cho họ tai họa tứ phương.