"Phanh!"
Khi binh sĩ rết đầu tiên vứt vũ khí đào mệnh, rất nhanh liền xuất hiện người thứ hai, thứ ba...
Tướng rết vội vàng dẫn dắt vệ binh chém giết đào binh, nhưng tiếc là sĩ khí quân tâm hiện giờ đã sụp đổ, căn bản không thể nào chém hết đào binh được.
Một số binh sĩ rết có tính khí nóng nảy thậm chí còn cầm vũ khí chém giết những con rết dám cản đường họ.
Tướng lĩnh Rết còn chưa kịp phản ứng thì trên người đã bị cắm một mũi tên chẳng biết từ lúc nào. Bộ giáp vốn kiên cố cũng trở nên bất lực trước mũi tên.
Binh bại như núi đổ!...
Kết cục của những quan binh chọn tạm thời tránh mũi nhọn cũng không tốt đẹp gì. Việc né tránh trong hoảng loạn đã trực tiếp trao lại doanh trại cho kẻ địch.
Việc trốn chạy này đã trực tiếp kích hoạt hiệu ứng bầy đàn.
Các binh sĩ rết vốn nên tận dụng các cơ sở vật chất trong doanh trại để tổ chức chống trả có trật tự, nhưng kết quả lại là vì hoảng loạn chạy trốn mà đã gây ra một vụ giẫm đạp lên nhau trong doanh trại.
Dưới sự xung kích của loạn quân, ngày càng có nhiều doanh trại mới bị cuốn vào vụ hỗn loạn này. Một số tướng lĩnh cố gắng tổ chức phản công, nhưng lại phát hiện ra không thể tìm thấy cấp dưới của mình.
Giao sau lưng mình cho quân địch, kết quả chắc chắn là rất thảm khốc. Kỵ binh nhân tộc sẽ không bỏ lỡ cơ hội đánh rắn dập đầu này.
Một cảnh tượng mà cả hai bên tham chiến đều không ngờ tới đã xuất hiện: Kỵ binh Nhân tộc liên tục tấn công doanh trại, quân phòng thủ không biết phải chống trả như thế nào nên đã hoảng loạn bỏ chạy.
Nhìn thấy cảnh này, những kỵ binh vốn đang chuẩn bị tấn công luân phiên cũng không kịp chờ đợi tới lượt mình nữa, mà trực tiếp tham gia vào chiến tranh.
Chiến tranh diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến, Bá tước Ebert dẫn dắt kỵ binh tấn công đều cảm thấy choáng váng.
Xây dựng cơ sở tạm thời, thậm chí ngay cả cọc cản ngựa và hố bẫy ngựa cũng không có, sức phòng thủ bên trong doanh trại gần như bằng không.
Bất kỳ vị tướng nào có chút kiến thức quân sự cơ bản cũng sẽ không phạm phải sai lầm thường thức này.
Cho dù chỉ có thêm mấy cái hàng rào thôi cũng có thể ảnh hưởng đến việc xung phong của kỵ binh rồi, không đến mức bị ngựa đạp liên doanh như lúc này.
Không hiểu cũng không sao, nếu quân địch đã để lộ sơ hở, vậy thì cứ đánh là được.
Bộ binh không chạy nhanh bằng kỵ binh, nhưng chỉ cần chạy nhanh hơn đồng đội là được!
Luật rừng của thế giới hắc ám được thể hiện vô cùng tinh tế ở nơi này.
Nhận ra điều không ổn, Nguyên soái Howell lập tức mang theo quân chủ lực ra khỏi thành tiếp viện.
"Rút!"
Nhìn thấy chiến cơ đã mất, cộng thêm mũi tên mang theo đã hết, Bá tước Ebert liền dứt khoát ra lệnh.
Trận chiến tạm có một kết thúc, Nguyên soái Howell dẫn quân chi viện thì lại không biết phải làm gì.
Chỉ sau một cuộc giao tranh ngắn ngủi, gần 10. 000 binh sĩ rết đã nằm xuống trong vũng máu.
Số lượng người bị thương thì càng nhiều hơn. Do thiếu hụt nguồn lực y tế, nên chỉ có tướng lĩnh mới được cứu chữa.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trong doanh trại.
Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí tại hiện trường, quân chi viện và Nguyên soái Howell cũng nhanh chóng bị sa sút tinh thần.
"Truyền lệnh xuống, rút hết toàn bộ quân đội bên ngoài thành vào trong thành!"
Nguyên soái Howell cố nén cơn giận trong lòng ra lệnh.
Bị hố một lần thì sẽ khôn ngoan và nhìn xa trông rộng hơn.
Hai cách ứng phó khác nhau đều dẫn đến thất bại. Thiếu các biện pháp hiệu quả để đối phó với kỵ binh phe địch, Nguyên soái Howell buộc phải chọn chiến lược co cụm.
Tuy nhiên, vào thành cũng không phải là lựa chọn tốt. Thoạt nhìn như đã thoát khỏi sự đe dọa của kỵ binh phe địch, nhưng mật độ binh lính cũng tăng lên.
Một khi Ma Tinh pháo của quân địch đến tiền tuyến, áp lực phòng pháo trong thành sẽ trở nên vô cùng to lớn. ...
"Hậu doanh đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại để quân địch ngang nhiên tung hoành như vậy!"
Vua rết chất vấn Nguyên soái Howell.
Thua trận không quan trọng, quan trọng là không thể thua một cách mơ hồ như vậy.
Quân chủ lực của tộc Rết ở bên trong thành, nhưng bên ngoài thành cũng có hơn hai mươi vạn đại quân đang đóng giữ.
Theo cách bố trí chiến lược này, mật độ binh lính trong thành sẽ giảm đi đáng kể. Một khi phát hiện pháo kích có thể tìm chỗ ẩn nấp trong thời gian ngắn.
Vừa có thể dễ dàng né tránh đòn tấn công bằng Ma Tinh pháo của kẻ địch, lại vừa giữ lại đủ lực lượng phản công. Quả là kế hoạch hoàn hảo.
Tiếc rằng chiến tranh không phải đàm binh trên giấy, chỉ cần sai sót trong bất kỳ khâu nào cũng có thể dẫn đến thất bại trong cuộc chiến.
"Bệ hạ, chúng ta thiếu chiến đấu với kỵ binh Nhân tộc, những trận chiến trước đây chỉ là cuộc giao tranh với những đội kỵ binh nhỏ."
"Các tướng lĩnh tiền tuyến quá mệt mỏi, vội vàng đối phó trong hoảng loạn, dẫn đến tổn thất nặng nề cho quân đội"
"Để tránh những chuyện tương tự xảy ra, thần đã cho rút quân bên ngoài vào trong thành."
Nguyên soái Howell trả lời với vẻ mặt âm trầm.
Hơn 200. 000 đại quân rết đã bị một quân đoàn kỵ binh của quân địch làm cho luống cuống tay chân.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, họ sẽ bị những chủng tộc Địa tâm khác chế giễu cả trăm năm.
Bây giờ đã tìm ra nguyên nhân rồi, nhưng những người chịu trách nhiệm lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thế giới Địa Tâm không có kỵ binh, trong những trận chiến trước đây họ chỉ gặp những kỵ binh lẻ tẻ, vốn không thể gây ra ảnh hưởng gì nhiều.
Khi kỵ binh quân địch xuất kích với quy mô lớn thì đó cũng là lúc cuộc đại chiến đi đến hồi cuối, bước vào thời khắc thu hoạch cuối cùng.
Tất cả đều là kinh nghiệm chạy trốn khi thất bại, nên đương nhiên là không thể nào áp dụng.
Thậm chí ngay cả những thông tin cơ bản về kỵ binh cũng đều biết được thông qua miệng của tù binh Nhân tộc, không ai biết những thông tin này sai lệch bao nhiêu.