Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1997 - Chương 1997: Kế Hoạch

Chương 1997: Kế Hoạch Chương 1997: Kế Hoạch

Dù sao, nếu không phải do hắn nhạy cảm phát hiện ra nhược điểm của quân địch, đồng thời quyết đoán hạ lệnh cho kỵ binh xuất kích, thì cũng không có cuộc tập kích bất ngờ lần này!

"Tập kích quấy rối" biến thành "Tập kích bất ngờ", nhìn như chỉ kém hai chữ, nhưng ảnh hưởng về mặt chính trị lại hoàn toàn khác biệt.

Mục đích ban đầu là gì không quan trọng, dù sao kết quả là: Ép quân địch phải di dời từ ngoài thành vào trong thành, đả kích nặng nề sĩ khí quân tâm của quân địch.

Nghi thức hoan nghênh long trọng nhanh chóng truyền khắp toàn quân, mọi người đều biết là liên quân đã đánh thắng trận!...

Tiệc ăn mừng rất náo nhiệt, nhưng chỉ dành cho những binh sĩ tham chiến, còn các sĩ quan trung và cao cấp không tham dự.

Đại chiến vừa mới bắt đầu, thắng lợi ban ngày chỉ là một phần của toàn bộ chiến dịch.

Các tướng lĩnh vẫn phải luôn duy trì cảnh giác và chuẩn bị cho những thách thức tiếp theo.

Truy cầu của những binh sĩ cấp thấp rất đơn giản, chỉ cần có đủ rượu thịt đã là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của họ rồi.

Chúc mừng chỉ là lý do bên ngoài, thực chất vẫn là vì để cho binh sĩ nhanh chóng bổ sung năng lượng đã tiêu hao.

Bất kể là vương quốc Hessen hay là vương quốc Alpha, hầu hết binh sĩ cấp thấp đều bị thiếu dinh dưỡng.

Tình hình của kỵ binh tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ đủ no bụng mà thôi.

Đúng là trận chiến ban ngày đã đại hoạch toàn thắng, nhưng các binh sĩ cũng tiêu hao không ít, nhiều người đến giờ vẫn còn không nhấc nổi cánh tay.

Thịt bù đắp năng lượng tiêu hao, rượu giúp lưu thông máu và tan máu bầm, đẩy nhanh tốc độ hồi phục của binh sĩ, trong rượu còn được bỏ thêm ma pháp dược tề.

Đây là những thao tác cơ bản trong thời đại vũ khí lạnh.

Màn đêm dần buông xuống, tiệc chúc mừng trong doanh trại kỵ binh vẫn đang tiếp tục, các binh sĩ bộ binh đã chảy nước miếng vì ghen tị và thèm thuồng.

Dưới sự kích thích kép của thắng lợi và sự thèm ăn, nỗi sợ hãi trước kẻ thù ban đầu đã không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Màn đêm giáng lâm, vô số binh sĩ rết đang chờ xuất phát, động tĩnh lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của liên quân.

Bộ chỉ huy liên quân.

"Nguyên soái, trại địch có động tĩnh to lớn, nghi là muốn quyết chiến với chúng ta vào ban đêm!"

Tin tức mà vệ binh mang đến cũng không làm cho mọi người ngạc nhiên.

Dạ chiến gần như là tiêu chuẩn thấp nhất của các chủng tộc Địa tâm, hầu như mỗi trận chiến chúng đều chọn vào phát động tấn công vào ban đêm.

Nếu như có chủng tộc Địa tâm nào đó thay đổi cách thức, chuyển sang tấn công vào ban ngày thì mọi người mới thực sự ngạc nhiên.

"Truyền lệnh xuống, các doanh cẩn thận đề phòng."

Hudson bình tĩnh nói.

Liên quân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng kẻ địch tập kích ban đêm.

Một khi chiến tranh nổ ra, đèn ma pháp sẽ chiếu sáng toàn bộ chiến trường, biến đêm tối thành ban ngày.

Mặc dù không thể hoàn toàn đảo ngược thế bất lợi của việc tác chiến vào ban đêm, nhưng lại không đến mức bị kẻ thù hoàn toàn áp đảo.

"Nguyên soái, quân địch vừa mới bại trận, bây giờ lại lập tức phát động phản công, tình hình dường như có gì đó không ổn."

"Theo phân tích các trận chiến trước đây, giới cao tầng của tộc Rết Chân to đều khá bình tĩnh, không nên xúc động như vậy mới phải."

"Ban ngày quân địch vừa rút một lượng lớn bại binh từ ngoài thành về rồi, dù muốn phát động tấn công thì cũng phải thu xếp ổn định những bại binh này trước đã!"

Tổng đốc Pierce nghi ngờ nói.

Là một vị tướng đã từng thống lĩnh hơn mười vạn quân, Tổng đốc Pierce biết rất rõ là sẽ không thể ổn định hai mươi vạn quân tràn vào thành phố trong một sớm một chiều được.

Trước đó hoàn toàn không có chuẩn bị, chỉ việc điều phối nơi đóng quân của các đơn vị thôi là đã mất rất nhiều thời gian rồi.

Lại càng không cần phải nói đến việc những đội quân rút lui này còn mang theo tâm lý bại trận vào trong thành.

Trong tình huống bình thường, giới cao tầng của tộc Rết Chân To lúc này còn không có thời gian để trấn an sĩ khí quân tâm, chứ đừng nói đến việc tổ chức phản công.

So với tộc Rết Chân To, liên quân mới là bên nên phát động tấn công.

Đáng tiếc là trong liên quân có quá nhiều hàng lởm, làm dáng phô trương thanh thế một chút thì được, một khi phát động công thành chiến sẽ rất dễ khiến những hàng lởm này bị lộ tẩy.

"Bá tước các hạ nói không sai, đúng là quân địch không nên phát động tấn công vào lúc này."

"Gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải để tấn công, thì chính là để chạy trốn."

"Từ những thông tin thu thập được, có thể thấy là mối quan hệ giữa tộc Rết Chân To và tộc Ma Ngạc cũng không hề hòa thuận, hai bên đã từng xảy ra nhiều cuộc chiến tranh ở thế giới Địa tâm."

"Hai chủng tộc thù địch hợp tác với nhau, cho dù có chung mục tiêu chiến lược thì cũng không thể thực sự đoàn kết với nhau."

"Hiện giờ tộc Ma Ngạc đang tấn công tỉnh Palma, tộc Rết Chân To chịu trách nhiệm đánh chặn chúng ta, khả năng cao là trong lòng chúng không muốn làm chuyện này."

"Việc bị tổn thất nặng nề vào ban ngày có lẽ đã làm dao động lòng tin của giới cao tầng tộc Rết Chân To, thậm chí chúng đã không còn ôm hy vọng chiến thắng nữa."

"Nếu trong lòng chúng nhận định rằng ba mươi vạn đại quân này của chúng ta đều là quân tinh nhuệ, thì việc chọn chạy trốn cũng không có gì lạ."

"Đương nhiên, cũng có một khả năng rất nhỏ là kẻ địch dùng việc rút lui làm mồi nhử, muốn dụ chúng ta mắc bẫy."

"Tận dụng lợi thế chiến đấu ban đêm của mình để đánh bại liên quân chỉ với một trận chiến!"

Hudson cười ha hả nói.

Chiến thắng vang dội ban ngày hoàn toàn là ngoài ý muốn, ban đầu chỉ muốn chơi kế sách mệt địch, nhân cơ hội chiếm chút lợi lộc.

Không ngờ là quân địch lại không hề đề phòng kỵ binh, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Bình Luận (0)
Comment