Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 2010 - Chương 2010: Liều Mạng

Chương 2010: Liều Mạng Chương 2010: Liều Mạng

Ngoài Hudson ra, Nhân tộc còn có hai cường giả Thánh Vực cấp 2 tham gia chiến đấu!

Mặc dù thực lực kém một chút, nhưng ngăn chặn Thánh Vực tộc rết thấp hơn mình một cảnh giới cũng không phải là vấn đề.

Trong giây phút sống còn, đám rết đều đang liều mạng chạy trốn, ai còn quan tâm đến mấy kẻ xui xẻo kia nữa.

Từ trước đến nay, loại chuyện như phá vây đều cần phải có người hy sinh. Hoặc là đồng bọn chết, hoặc là bản thân mình chết.

"Hudson, lấn ngạc quá đáng, lão tử liều mạng với các ngươi!"

Thiên phú là thứ mà sinh ra có thì có, còn không có là không có.

So với Cự Long, tên Ma Ngạc trước mặt này thật sự là quá tầm thường.

Bất chấp giá cao liều mạng trốn thoát, cuối cùng vẫn bị Maxim đuổi kịp.

Nếu người đuổi theo là Hudson, có lẽ trong khoảnh khắc gã ta thi triển bí pháp thì đã chạy trốn thành công.

Nhưng giờ dù đã chạy được trăm dặm, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi vận mệnh diệt vong.

"Ầm ầm!"

Sau một tiếng nổ lớn, bụi bay mù mịt, trên bình nguyên xuất hiện một hố khổng lồ rộng vài dặm.

Hồ nhân tạo Vương quốc Hessen +1.

Cách đó vài dặm, có một tổ hợp người rồng trông rất thảm hại.

Vỗ vỗ bụi bặm trên người, quần áo đã bị thành mảnh vụn, Hudson sống sót sau tai họa hít một hơi thật sâu.

Hộ thuẫn Ma pháp đã trực tiếp rạn nứt ngay sau khi kẻ địch liều mạng tấn công.

May mà có Maxim đứng ở phía trước làm khiên thịt, nếu không thì hắn có còn thở hay không cũng là một ẩn số.

Nhìn vào vết máu trên vảy của Maxim liền biết là việc cứng rắn tiếp nhận đòn tấn công tự sát của kẻ địch lúc nãy cũng không hề dễ dàng.

Không chút do dự, Maxim trực tiếp uống một bình ma pháp dược tề.

Từ năng lượng nồng nặc có thể thấy rằng những lọ dược tề chữa thương này được phối trí đặc biệt cho Cự Long.

Người bình thường mà uống thuốc như vậy, sợ là sẽ lập tức bị năng lượng làm cho nổ tung.

"Hudson, loại chuyện liều mạng này vẫn là nên giao cho người khác làm đi!"

"Lần tới, chúng ta chỉ chọn những kẻ yếu hơn để giết."

Nghe lời phàn nàn của Maxim, vẻ mặt căng thẳng của Hudson bỗng chốc thả lỏng.

Có thời gian rảnh để phàn nàn cũng chứng tỏ là vết thương của Maxim không nặng, nếu không với bản tính ham sống sợ chết của Cự Long thì đã đòi đi chữa thương trước rồi.

"Yên tâm, ta đâu có ngu, tuyệt đối sẽ không mắc cùng một sai lầm đến hai lần."

"Lần sau mà gặp được Thánh Vực cấp 2, có thể đánh lén thì đánh lén, nếu nhất định phải giết thì cũng sẽ mang theo Belersden cùng đi."

"Hợp sức của ba chúng ta lại, kẻ địch chắc chắn không có cơ hội liều mạng."

"Lần này bị làm cho thảm hại như vậy, chủ yếu là do hai chúng ta thiếu kinh nghiệm, không biết kẻ địch còn có chiêu thức đồng quy vu tận này."

"Nếu không, vừa rồi sau khi đuổi kịp gã ta, chúng ta liền nên ẩn mình tìm cơ hội đánh lén!"

Hudson lập tức nói.

Kẻ địch có thể giết bất kỳ lúc nào, nhưng mạng mình thì chỉ có một.

Vất vả lắm mới đánh hạ được mảnh giang sơn rộng lớn này, còn chưa kịp hưởng thụ, không thể chết sớm được.

Sau khi kiểm tra hiện trường một lần, xác định là kẻ địch đã chết sạch rồi, một người một rồng mới trở về chiến trường.

Lúc này, trận đại chiến đỉnh cao cũng đã gần kết thúc, Belersden đã giải quyết đối thủ.

Tôn giả Marcello và Tôn giả MacDonald cũng đang chiếm thế thượng phong trong trận chiến, Hudson vừa quay về thì trên chiến trường lại phát ra hai tiếng nổ lớn.

Biến cố bất ngờ xảy ra, không chỉ khiến hai vị tôn giả trở tay không kịp, mà còn cuốn theo vô số binh lính chiến đấu bên dưới.

Chứng kiến cảnh tượng này, Hudson rất bực bội.

Ma Ngạc sẽ tung ra đòn liều mạng trước khi chết, và tộc Rết Chân To cũng vậy, chủng tộc Địa tâm thích kéo kẻ địch làm đệm lưng cũng thật là danh bất hư truyền.

Nếu không phải do chênh lệch sức mạnh quá lớn, sợ là đòn tấn công liều mạng của chúng đã có thể thành công.

Kết quả trận chiến giữa các cường giả đã trực tiếp ảnh hưởng đến sĩ khí giao tranh của đôi bên, đặc biệt là hai tiếng nổ vang trời đã thu hút sự chú ý của vô số người.

Kết cục cuối cùng là Thánh Vực Nhân tộc vẫn đứng vững trên không trung, còn cường giả tộc Rết Chân To thì đã biến mất không còn dấu vết, chỉ cần không ngu cũng biết rằng phe mình đã thua.

Mất đi sự che chở của cường giả, những vương kỳ, soái kỳ ban đầu cũng được thu lại, sợ bị kẻ địch đánh lén.

"Bệ hạ, quân chủ lực của địch đã giết tới rồi, hiện giờ quân ta đại thế đã mất, lúc này nên lấy việc bảo toàn nguyên khí chủng tộc làm trọng!"

Tể tướng Javet trầm giọng nói.

Thẳng thắn mà nói, lựa chọn rút lui vào lúc này, thất bại gần như đã được định đoạt.

Nhưng tiếc là tình hình chiến tranh lại phát triển theo hướng có lợi cho quân địch.

Phóng tầm mắt nhìn lại, đại quân rết ở trên chiến trường đang bị quân địch giết cho tan tác, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng xoay chuyển tình thế nào.

"Tể tướng, hiện giờ chúng ta có thể đi nơi nào?"

"Kỵ binh của quân địch như thế nào, khanh cũng được chứng kiến rồi, chúng ta không chạy lại đám bốn chân kia đâu."

"Ta xem như thấy rõ rồi, nguyên nhân mà chúng ta có thể thuận lợi rút lui trong trận đại bại ở Hành lang trăm dặm trước đó hoàn toàn là vì quân địch cố tình thả chúng ta đi."

"Bây giờ người Hessen và Vương quốc Alpha đã đàm phán xong điều kiện, há có thể lại thả chúng ta rời đi!"

Vua Rết cay đắng nói.

Lẽ ra ông ta nên nhận ra điều này sớm hơn, nhưng dục vọng đã khiến tộc rết trở nên mù quáng.

Một bước sai, từng bước sai.

Từ khi tộc Rết Chân To bắt đầu đặt chân lên thế giới mặt đất thì đã là một sự khởi đầu cấp địa ngục rồi, lựa chọn tốt nhất không phải là đánh như thế nào, mà là vốn không nên đặt chân tới đây.

Còn rất nhiều chủng tộc xui xẻo tương tự, kết cục đều vô cùng thê thảm.

Bình Luận (0)
Comment