Nhân tộc chỉ biết thông đạo Địa tâm nằm tại tỉnh Bofir, còn vị trí cụ thể thì tạm thời vẫn chưa xác định được.
Hành động của tộc rết hiện giờ cũng tương đương với việc đưa kẻ địch đến đường sống của tộc Ma Ngạc.
Một khi tộc Ma Ngạc cứu viện thất bại, hoặc là không kịp thời cứu viện, thì chẳng mấy chốc nữa họ sẽ trở thành chó nhà có tang giống như tộc rết. ...
Tỉnh Palma.
"Cái gì, tộc Rết Chân to đại bại?"
Ma Ngạc vương hỏi với vẻ khó có thể tin.
Lúc này mới nhận được tin tức rõ ràng là đã trễ. Tuy nhiên, trên chiến trường thiên biến vạn hóa, xảy ra một chút thay đổi cũng là chuyện bình thường.
"Đúng vậy, thưa bệ hạ!"
"Sau khi nhận được tin tức, chúng tôi đã cử người đi xác minh ngay lập tức, và phát hiện ra đầy rẫy tàn quân của tộc rết."
"Hiện trường quá hỗn loạn, không thể tìm thấy vị trí của vương đình tộc Rết, tổn thất cụ thể tạm thời vẫn chưa biết."
Nguyên soái Cantor trả lời với vẻ khó khăn.
Trong thời chiến, hai bên cần phối hợp tác chiến, đường dây liên lạc giữa tộc Ma Ngạc và tộc Rết Chân To vẫn luôn do quân đội chịu trách nhiệm.
Hiện giờ bị mất dấu vị trí của vương đình tộc Rết Chân To, rõ ràng là do quân đội thất trách.
Nếu không nhận được lời cầu cứu từ đối phương, sợ là ngay cả tin tức về việc tộc Rết Chân To chiến bại cũng không thể biết được ngay lập tức.
"Hừ!"
"Thật tài giỏi!"
"Bảo các ngươi theo dõi mọi động thái của tộc Rết Chân To, vậy mà ngay cả vị trí vương đình của đối phương cũng có thể bị mất dấu."
"Đám Ma Ngạc phụ trách chuyện này đều là hạng giá áo túi cơm sao?"
Ma Ngạc vương giận dữ mắng, làm cho Nguyên soái Cantor cảm thấy vô cùng mất mặt.
Thoạt nhìn như đang mắng tên "Ngạc" phụ trách bên dưới, nhưng thực tế là đang chỉ trích việc gã ta dùng "Ngạc" không thoả đáng.
Chỉ cần là người có chút đầu óc chính trị đều biết rằng đây là một lời cảnh tỉnh dành cho gã ta, hoặc nói đúng hơn là một lời cảnh tỉnh dành cho quân đội.
Kiêu binh hãn tướng trước giờ đều không phải là chuyện vô căn cứ.
Từ khi tộc Ma Ngạc tiến lên thế giới mặt đất, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, nên hiện giờ quân đội khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.
Nhưng vì bọn họ đều là công thần, hiện giờ lại đang là thời kỳ chiến tranh, Ma Ngạc vương cũng không thể nói gì nhiều.
Bây giờ quân đội mắc sai lầm, một kẻ hiểu biết về đạo ngự hạ như Ma Ngạc vương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cảnh tỉnh này.
"Xin bệ hạ bớt giận!"
"Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Nguyên soái."
"Giữa chúng ta và tộc Rết Chân To vốn đã thiếu sự tin tưởng, nếu như họ cố tình tránh né, chúng ta rất khó có thể tìm được họ trong thời gian ngắn."
Lời giải thích của Tể tướng Susiro đã đẩy Nguyên soái Cantor lên một vị trí cao hơn.
Thoạt nhìn giống như đang giải thích giúp cho gã ta, nhưng thực tế là đang khẳng định trách nhiệm của quân đội.
Rõ ràng là biết rằng quan hệ của hai bên không hòa thuận, nhưng lại không đưa ra dự đoán từ trước, chuyện này vốn đã là sai lầm.
Về mặt này, Nguyên soái Cantor cho rằng mình vô cùng oan ức.
Song phương có kế hoạch vây giết Hudson, vì kế hoạch này mà trong tộc còn cử hai cường giả Thánh Vực ra trận, trong đó còn bao gồm một vị Thánh Vực cấp hai.
Đội hình như vậy có thể phát huy được nhiều tác dung hơn việc phái thám tử đi nằm vùng.
Đáng tiếc là sau trận đại chiến trước đó, hai người này đã biến mất một cách bí ẩn, dù đã nhiều lần phát tín hiệu nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
"Bệ hạ, ngoài vương đình tộc Rết Chân To mất tích ra, hai vị Tôn giả mà chúng ta cử đi cũng không thấy hình bóng."
"Trước đây chúng ta có hợp tác với tộc Rết Chân To để giết hai tên Thánh Vực Nhân tộc, khả năng cao là có liên quan đến chuyện này!"
Để chuyển hướng chủ đề, Nguyên soái Cantor lập tức nói ra suy đoán của bản thân.
Tộc Ma Ngạc giết hai Thánh Vực Nhân tộc, Nhân tộc tiến hành trả thù cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thánh Vực tuy khó giết, nhưng nếu người ra tay là bá chủ đại lục thì lại là một chuyện khác.
Cho dù đã giành được một loạt chiến thắng trên chiến trường, nhưng nỗi sợ hãi của mọi người dành với bá chủ đại lục Nhân tộc vẫn không hề suy giảm.
Sau khi nghe phân tích của Nguyên soái Cantor, Ma Ngạc vương cũng không còn tâm trí để tiếp tục gõ quân đội nữa.
Việc có hai cường giả Thánh Vực vẫn lạc cũng là một đả kích nặng nề đối với tộc Ma Ngạc.
Điều khiến ông ta lo lắng hơn là sự trả thù của nhân tộc, rốt cuộc sẽ tiến hành đến mức độ nào.
So với con quái vật khổng lồ mang tên Nhân tộc này, những chủng tộc Địa Tâm như họ thật sự là quá nhỏ yếu.
Đừng nói đến việc Nhân tộc sử dụng toàn lực để trả thù, cho dù chỉ là 1% lực lượng thôi cũng đủ để tộc Ma Ngạc chịu khổ rồi.
Kết hợp với sự biến mất bí ẩn của vương đình tộc rết, Ma Ngạc vương đã tin chín phần mười.
"Lập tức xác minh tin tức!"
"Thánh vực đại chiến sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, bắt vài con rết về để thẩm vấn, có lẽ sẽ thu hoạch được thông tin hữu ích."
Ma Ngạc vương ra lệnh với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đến rồi!
Tình huống tồi tệ nhất cuối cùng cũng xuất hiện!
Trong thâm tâm, một tia hối hận vừa lóe lên đã lập tức lại bị Ma Ngạc vương dập tắt.
Kể từ khi chiến tranh bùng nổ, hai bên đã đứng ở mặt đối lập rồi. Không nhân cơ hội để tiêu diệt Thánh Vực của kẻ địch thì áp lực mà sau này phải gánh chịu sẽ càng lớn hơn.
Ngoài ra, còn có lời hứa của Thạch Nhân tộc: Chỉ cần có thể giết được mười tên Thánh Vực của Nhân tộc, hoặc là giết chết Hudson, họ sẽ lập tức đề cử tộc Ma Ngạc tham gia vào liên minh phản Nhân tộc.
Đáng tiếc là kế hoạch mới chỉ hoàn thành được 20% đã phải đối mặt với sự trả thù của Nhân tộc.
Thất bại lần này của tộc Rết Chân To đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch quân sự của họ.