Danh hiệu cường giả số một luôn là thứ gây thù chuốc oán, người khác có thể nói, nhưng bản thân hắn tuyệt đối không thể thừa nhận. ...
Viện binh đến khiến cho liên quân càng ung dung tự tại hơn trong quá trình truy kích tàn quân.
Một đám cường giả thu liễm khí tức của bản thân, ẩn mình trong đại quân, chờ cường giả của địch mắc câu.
Tiếc là trận chiến ngày hôm qua đã dọa sợ giới cao tầng của tộc Rết Chân To. Bây giờ cả đám đều đang vùi đầu chạy trốn, căn bản không có ý định tổ chức phản công.
"Nguyên soái, chúng ta đuổi theo sai đường rồi, dường như kẻ địch không có ý định đến tỉnh Palma để hội binh với tộc Ma Ngạc."
"Nếu như chúng ta tiếp tục dây dưa với quân địch, sợ là quân phòng thủ ở tỉnh Palma sẽ không cầm cự được bao lâu nữa!"
Hầu tước Simeone lo lắng nói.
Rõ ràng biết là nhân cơ hội này để đánh chó mù đường, tiêu diệt tàn dư còn sót lại của tộc Rết Chân To chính là chọn lựa tốt nhất.
Nhưng chiến tranh không chỉ là về quân sự, mà còn phải cân nhắc đến yếu tố chính trị.
Dù sao cũng là đồng nghiệp, bỏ mặc cho tỉnh Palma thất thủ, thấy chết không cứu, sẽ là một hắn đòn giáng mạnh vào uy tín của ông ta ở trong vương quốc.
"Sĩ khí quân tâm của tộc Rết Chân To đã tan rã, không còn khả năng chiến đấu với chúng ta nữa, lúc này lại không đi hội binh với tộc Ma Ngạc, vậy thì mục tiêu của chúng đã rất rõ ràng."
"tộc Ma Ngạc trước hết nhất xuất hiện địa điểm là Bofir hành tỉnh, như vậy tâm trái đất thông đạo cửa vào cũng hẳn là ở đây."
"Việc quan hệ đường lui an toàn, tộc Ma Ngạc không có khả năng dễ dàng buông tha."
"Chỉ cần chúng ta bám sát những con Rết Chân To này, chúng sẽ mang chúng ta tới thông đạo Địa tâm, đến lúc đó, kẻ nên hoảng sợ là kẻ địch mới phải!"
Hudson nói với vẻ khó chịu.
Là quân khách, sự sống chết của quân phòng thủ tỉnh Palma không có liên quan gì đến hắn.
Giữa hai bên không có bất kỳ giao tình gì, không cần phải vì những người không liên quan này mà thay đổi chiến lược đã định.
Hudson cũng hiểu rõ khốn cảnh mà Hầu tước Simeone đang gặp phải, nhưng hiểu không có nghĩa là hắn đồng ý gánh trách nhiệm.
Nếu không phải là cân nhắc cho đại cục, Hudson thật sự muộn hạ mệnh lệnh chia binh, để bản thân Hầu tước Simeone mang binh đi chi viện cho tỉnh Palma.
Sau khi nhận ra thái độ của Hudson, Hầu tước Simeone lập tức ngậm miệng không nói.
Vấn đề chính trị tuy quan trọng, nhưng vấn đề quân sự cũng quan trọng không kém. Kêu ông ta bác bỏ quyết định của Hudson thì thực sự là đang làm khó người ta.
Giữa phó tướng và chủ soái tưởng chừng chỉ cách nhau một đường ranh giới, nhưng quyền lực thực tế lại khác nhau một trời một vực.
Nếu như thật sự đắc tội với người, không chừng quân đội tư nhân của gia tộc ông ta sẽ "trùng hợp" xảy ra bất trắc trong một chiến dịch nào đó. . . .
Bại binh chạy khắp nơi, trận chiến truy quét tàn quân đã được diễn ra toàn diện.
Đối mặt với kỵ binh truy sát từ phía sau, nội tâm những binh sĩ rết đã sụp đổ.
"Liều mạng!"
Tiếng gào thét của một binh sĩ rết mặt to đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của những binh sĩ rết khác.
Đáng tiếc, hiện trạng của bản thân họ hiện giờ lại không phù hợp với sự tức giận.
Vất vả lắm mới đủ can đảm liều mạng với kẻ dịch, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra rằng giáp trên người đã không còn, vũ khí trong tay cũng không biết ném đi đâu.
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, tên binh sĩ rết xông lên đầu tiên đã bị một cây trường thương đâm xuyên cơ thể, mang theo sự không cam lòng nằm lại trong vũng máu.
Những giọt máu văng khắp nơi đã trực tiếp dập tắt đấu chí liều mạng của đám binh sĩ rết.
Vấn đề bây giờ đã không phải là nên liều mạng hay không, mà là bọn chúng căn bản không có gì để liều.
Từ khi lựa chọn vứt bỏ áo giáp và vũ khí để chạy trốn thì bọn chúng đã mất đi tiền vốn để liều mạng.
Hối hận cũng không có ích gì, nếu không vứt bỏ những bộ áo giáp và vũ khí cồng kềnh đó, chúng đã sớm nằm lại trên chiến trường rồi, căn bản không trốn được đến vị trí hiện tại.
Một binh sĩ rết ngã xuống, ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba không ngừng ngã xuống, những kẻ chạy trốn nhanh hơn đồng đội cũng chỉ có thể sống được lâu thêm một chút.
Chỉ cần bị kỵ binh Nhân tộc đuổi kịp thì gần như không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
Giết chóc, không ngừng giết chóc!
Bất kể là phấn khởi phản kích, hay là dập đầu cầu xin tha thứ, kết cục sau cùng đều như nhau.
Quan binh liên quân đã nhận được mệnh lệnh, đó là giết chết toàn bộ những kẻ xâm lược!
Đây là tôn nghiêm của bá chủ đại lục, là Nguyên soái Nhân tộc, Hudson nhất định phải giữ gìn.
Trận chiến truy đuổi tiếp tục diễn ra, bây giờ là lúc thử thách thể lực.
Những binh sĩ rết có cơ thể yếu kém đều đã nằm xuống trong vũng máu; còn binh sĩ rết khoẻ mạnh thì vẫn đang bỏ chạy ở phía trước. . . .
Tỉnh Palma, đại doanh của tộc Ma Ngạc.
"Hai vị Tôn giả chết trận, tộc Rết Chân To đang mang theo quân địch tiến thẳng đến lối vào Địa tâm sao?"
"Chuyện này không có khả năng!"
Ma Ngạc vương kích động nói.
Rõ ràng là chỉ muốn xác minh thông tin, nhưng lại đồng thời nhận hai tin tức xấu.
Trong thâm tâm, ông ta đang rất hận Vua Rết.
Nếu như có thể mà nói, ông ta không ngại chém tộc Rết Chân To thành muôn mảnh.
Nếu không phải vì đám đồng đội rết không đáng tin cậy này, hiện giờ họ đã chiếm được hai tỉnh thành, đang ngồi xem phong vân đại lục.
Lũ Rết Chân To đáng ghét này không chỉ mang lại cường địch cho họ, mà còn làm cho họ bị tổn thất hai cường giả Thánh Vực.
Bây giờ cái lũ đồng đội ngu lại đang tiến thêm một bước, trực tiếp mang quân địch chạy đến lối vào Địa tâm, đây rõ ràng là không muốn chừa lại đường lui cho họ.