Chỉ cần hơi có chút kiến thức đều biết, đây là hậu quả của cuộc chiến tranh đại lục lần trước.
Cuộc chiến tranh kéo dài mấy năm đó đã chôn vùi phe chủ chiến trong Liên minh Thượng cổ Dị tộc, những người sống sót đều bị dọa sợ.
Đối với một thế lực lớn, mất đi tinh thần chiến đấu là điều vô cùng đáng sợ.
Nhưng đối với những chủng tộc Địa tâm muốn tìm chỗ dựa để sinh tồn trên thế giới mặt đất mà nói, đây lại là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần Liên minh Thượng Cổ Dị tộc đủ an phận, Vương quốc Alpha sẽ không hướng tầm nhìn về phía bọn chúng.
Ít nhất là trước khi Đế quốc Thú Nhân bị hủy diệt, họ không cần lo lắng về mối đe dọa từ vương quốc Alpha.
Còn về việc giáp ranh với Công quốc Mosey, vì cũng giáp ranh với tộc Tinh Linh, nên trong những năm gần đây, người Mosey đều tỏ ra hết sức khiêm tốn, hoàn toàn không có khả năng phát động chiến tranh.
Vùng biên giới tưởng chừng nguy hiểm này, trên thực tế lại là một khu vực sẽ không có nguy cơ chiến tranh trong vài chục năm tới.
Thời gian lâu như vậy, đã đủ để một chủng tộc trong liên minh đứng vững gót chân rồi.
"Richard, đừng có xúc động như vậy!"
"Ta nghĩ sẽ không có ai ngu ngốc đến mức muốn ở lại chỗ này chờ chết, nhưng lộ tuyến rút lui, chúng ta nhất định phải thận trọng."
"Liên minh Thượng Cổ Dị tộc đúng là một nơi tốt để đến, nhưng khoảng cách giữa chúng ta và họ quá xa, trên đường đi còn phải đi qua lãnh thổ của tộc Tinh Linh."
"Vào thời đại Thượng cổ, tổ tiên của chúng ta đã không hợp với đám Tinh Linh kiêu căng kia rồi, mối hận thù này đã kéo dài bao nhiêu lâu, không ai biết được."
"Lỡ như đám Tinh Linh kia ghi thù, sợ là chúng ta còn chưa đạt được mục đích thì đã toàn quân bị diệt."
"Thậm chí bọn chúng còn chẳng cần đích thân ra tay, chỉ cần một mệnh lệnh là có thể khiến cho Liên minh Thượng Cổ Dị tộc cự tuyệt chúng ta rồi."
"Dù sao chúng ta cũng chỉ có vài vạn quân, trọng lượng thực sự là quá nhẹ!"
Tù trưởng Duarte ở phía sau lên tiếng khuyên nhủ.
Nếu như là vào đỉnh phong thời cao, tộc Rết Chân To chạy tới làm đàn em cho người ta thì quả thật có thể khiến tộc Tinh Linh cân nhắc một chút.
Tộc Tinh Linh tuy chán ghét các chủng tộc Địa tâm, nhưng không đồng nghĩa với việc ngay cả tay chân đưa tới cửa cũng không cần.
Nếu không có sự đồng ý của họ, người làm tiểu đệ như Liên minh Thượng Cổ Dị tộc, dù muốn tăng cường thực lực đến đâu, cũng không dám để các chủng tộc Địa tâm tham gia.
Nhưng bây giờ thì khác, chỉ là vài vạn tàn binh mà thôi, quân đội đóng dọc đường đã có thể xử lý được, không đủ tư cách để Nữ vương Tinh Linh đích thân hỏi han.
Đi qua lãnh thổ của Tộc Tinh Linh vào lúc này là đang đánh cược với mạng sống.
"Duarte, đây không phải là vấn đề có xúc động hay không, mà là chúng ta thật sự không có thời gian."
"Nhìn từ tình hình hiện tại, đêm nay chính là thời gian rút lui cuối cùng của chúng ta, một khi bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn đi cũng không đi được."
"Mọi người cũng đã nắm rõ cách phân bố thế lực trên đại lục Aslante rồi."
"Trung tâm lục địa nơi chúng ta đang ở không hề yên bình, Nhân tộc và Liên minh Dị tộc có thể khai chiến bất kỳ lúc nào, ở lại nơi này chắc chắn sẽ bị cuốn vào."
"Với lực lượng trong tay chúng ta, bất kể là tham gia vào chủng tộc nào cũng đều không thể tránh khỏi bị biến thành pháo hôi."
"Vị trí của Liên minh Thượng Cổ Dị tộc đúng là xa một chút, nhưng cũng chính vì xa nên mới có thể thoát khỏi tranh chấp."
"Nếu không nhân cơ hội hiện giờ đánh cược một lần, sau này bị biến thành bia đỡ đạn cho người khác, chúng ta có muốn đánh cược cũng không có cơ hội!"
Tù trưởng Richard nói giọng kiên định.
Bất kể sự lựa chọn của những con rết khác có ra sao thì ông ta cũng đã hạ quyết tâm là sẽ chạy trốn.
Tộc Tinh Linh đúng là rất mạnh, nhưng dân số của họ quá ít, trong khu vực mới chiếm được lại có rất nhiều nơi không có người ở.
Theo chế độ hoạt động ngày núp đêm ra của tộc Tinh Linh, nếu may mắn có lẽ sẽ không chạm mặt.
"Đánh cược đi!"
Sau khi một vị tù trưởng rết mở miệng ủng hộ, một loạt các tù trưởng rết khác cũng lập tức bày tỏ ủng hộ, rõ ràng mọi người đều đồng ý với suy đoán: Không đi sẽ phải chết.
Bất kể kế hoạch tẩu thoát này có thô sơ đến đâu, tỷ lệ thành công có thấp đến đâu, thì đây cũng là kế hoạch duy nhất có thể nhìn thấy hy vọng vào lúc này. . . .
Ma Ngạc vương đình.
"Thế cục có biến, kế hoạch rút lui thất bại."
"Boyx gửi thư nói là quân địch đã đóng một quân đoàn kỵ binh cách đại doanh của họ hai mươi dặm."
"Bộ binh không chạy lại kỵ binh, cho dù có thể rút lui trong đêm thì cũng sẽ bị quân địch nhân đuổi kịp vào ngày hôm sau."
"Tiếp chiến trong lúc mệt mỏi sẽ chỉ làm cho đại quân bị bại thảm hại hơn thôi, tộc Rết Chân To đã phải chịu tổn thất về mặt này."
"Hiện giờ ở trước mặt chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là bỏ mặc cho quân địch nuốt hết vài vạn quân quận ở Dương Quan, hoặc là để quân chủ lực tiếp tục tiến lên để hội quân với họ."
"Nguyên soái, khanh thấy thế nào?"
Nghe Ma Ngạc vương gọi tên, Nguyên soái Cantor thầm kêu khổ.
Lựa chọn lưỡng nan, cho dù có đưa ra lựa chọn gì thì cũng đều có hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Ngay cả khi bị đồng minh phản bội, thì quân đội đang đóng ở Quận Dương Quan của họ vẫn còn chừng bốn vạn.
Một lực lượng lớn như vậy, chiếm khoảng 5% tổng binh lực của tộc Ma Ngạc, và chiếm 7% binh lực tới xâm lược.
Từ bỏ một lực lượng lớn như vậy chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn trong tộc. Bão tố chính trị do điều này gây ra có thể kéo gã ta xuống khỏi vị trí thống soái.