Không còn nghi ngờ gì nữa, trong tình huống có điều kiện, ngay cả những lãnh chúa quý tộc keo kiệt nhất cũng sẽ không để binh sĩ nhịn đói.
Đây là bài học mà vô số tiền bối đã đánh đổi bằng xương máu.
Theo phong cách của người Alpha, nếu lương thực được đảm bảo, số lượng quân tinh nhuệ sau này chắc chắn sẽ tăng vọt.
Lúc đầu vốn đã đánh không lại kẻ địch rồi, bây giờ thực lực của kẻ địch lại tiếp tục tăng lên, vậy thì thực sự là không thể nào đánh được.
"Tượng Nhân vương, ta cũng hy vọng những tin tức này là giả, nhưng ta đã cử người xác minh đi xác minh lại nhiều lần rồi."
"Kể từ khi đế quốc chiến bại, chúng ta đã tăng cường thu thập tin tức về kẻ địch, loại tin tức nửa công khai này chắc chắn là sẽ không sai được!"
Câu trả lời của Ưng Nhân Hoàng đã dập tắt hy vọng cuối cùng của đám Thú nhân.
Quân địch đang mài đao xoèn xoẹt, còn chúng thì vẫn đang không ngừng tranh chấp về việc phân chia đồng cỏ nội bộ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ chết.
"Ưng Hoàng, Vương quốc Alpha thực sự đáng sợ như vậy sao?"
Nữ vương Hắc Ám Tinh Linh cau mày hỏi.
Vừa mới gia nhập đại gia đình Đế quốc Thú Nhân, còn chưa được mấy ngày yên ổn thì đã nhận được tin kẻ địch lại sắp sửa tấn công.
Trước đây ở Vùng đất bị nguyền rủa, tộc Hắc Ám Tinh Linh đã phải chịu thiệt một lần, thực sự không muốn phải chịu thêm lần thứ hai.
Nếu như ngay cả những cao tầng của Đế quốc cũng không có lòng tin, vậy thì tiền đồ của Đế quốc Thú Nhân về cơ bản là không còn hy vọng.
"Nữ vương, quân đội của Vương quốc Alpha mặc dù lợi hại, nhưng cũng không mạnh hơn quân tinh nhuệ của chúng ta bao nhiêu, điều quan trọng là bọn chúng có danh tướng số một đại lục."
"Mối đe dọa từ một mình Hudson còn hơn cả trăm vạn đại quân!"
"Trước khi Hudson nổi lên, Đế quốc đã liên tục đè bẹp Vương quốc Alpha trong ba trăm năm."
"Tuy nhiên, kể từ khi Hudson dẫn quân ra trận, Đế quốc liền bắt đầu xuống dốc. Chỉ cần gặp phải hắn thì trận chiến đó chắc chắn sẽ thất bại."
"Có thể nhặt lại một cái mạng đã là điều may mắn, chiến tích hoàn toàn không thể nào xem được."
"Chỉ vì người này mà số binh sĩ thiệt mạng của Đế quốc đã lên đến mấy trăm vạn!"
"..."...
Lại thêm một kẻ thổi phồng, Nữ vương Hắc Ám Tinh Linh bất đắc dĩ xoa xoa trán.
Đế quốc Thú Nhân cái gì cũng tốt, chỉ là khi vừa nhắc tới Hudson, mọi người liền giống như bị trúng tà tập thể vậy.
Từ người cầm quyền trong giới cao tầng đến đám binh sĩ phía dưới đều mắc chứng bệnh sợ Hudson nghiêm trọng.
Nếu gặp nhau trên chiến trường, hai bên chưa kịp giao tranh thì tinh thần phe mình đã bị sụt giảm ba phần rồi.
Biết cũng chẳng có ích gì, đạo lý này mọi người đều hiểu, nhưng sợ hãi là phản ứng bản năng của cơ thể.
Bị đấm suốt nhiều năm như vậy, đã sớm hình thành bóng ma tâm lý, không thể nào xóa bỏ chỉ bằng đôi câu vài lời rồi.
Bây giờ đã khác xưa, Vương quốc Alpha lựa chọn yên tâm làm ruộng, Đế quốc Thú Nhân không thể có nhiều biện pháp để lựa chọn.
Điều mà các tộc có thể làm là cố gắng nâng cao thực lực của chủng tộc trong thời gian ngắn nhất có thể.
Còn về cơ cấu chính trị của Đế quốc Thú Nhân, đây là một nan đề khó giải, ai đụng vào thì người đó chết.
Sau khi trao đổi một hồi, người cầm quyền của các tộc liền ai về nhà nấy, từ đầu đến cuối đều không có người đề cập đến việc ra tay phát động chiến tranh trước.
Không phải là mọi người không muốn, mà là hữu tâm vô lực.
Thực lực hai nước đã mất cân bằng, mặc dù hiện giờ Vương quốc Alpha nghèo xơ nghèo xác, nhưng vẫn có thể thu hoạch được lương thực dồi dào.
Trong thời đại phong kiến, chỉ cần không thiếu lương thực, dù nền kinh tế dân gian có sụp đổ thì cũng chỉ gây ra những tác động hạn chế.
Tham khảo tác phong trước đây của Vương quốc Alpha là biết, nếu như thật sự có một lượng lớn bình dân bị phá sản, họ đã trực tiếp đuổi người đến biên cương khai hoang rồi.
Hệ thống kinh tế tự cung tự cấp của lãnh chúa đã loại bỏ khả năng bùng phát khủng hoảng kinh tế toàn diện.
Trở lại trụ sở của mình, nụ cười trên mặt của Nữ vương Hắc Ám Tinh Linh chợt tắt.
Hắc Ám Tinh Linh không chỉ thừa hưởng thiên phú của Tộc Tinh Linh, mà còn thừa hưởng cả sự kiêu ngạo của họ.
Chủng tộc tạp giao như Thú nhân hoàn toàn không thể lọt vào mắt xanh của họ. Hiện giờ phải giả vờ thân thiện với những kẻ này, Nữ vương Hắc Ám Tinh Linh cũng cảm thấy buồn nôn rồi.
Ban đầu bà ta vốn muốn mượn sức mạnh của Đế quốc Thú Nhân để đánh chiếm Vùng đất bị nguyền rủa, nắm giữ mệnh mạch của mình trong tay, nhưng ý định này đã bị từ bỏ sau cuộc hội nghị.
Nhắc đến tên Hudson là ai nấy đều run rẩy, trông cậy vào những kẻ này tấn công Tuyết Nguyệt lĩnh rõ ràng là đang nằm mơ.
Không thể cướp được thông đạo Địa tâm ở Vùng đất bị nguyền rủa, Nữ vương Hắc Ám Tinh Linh chỉ đành phải chuyển hướng sang thông đạo Địa tâm trong lãnh thổ của Đế quốc Thú Nhân.
Sau khi Chó Địa ngục nhiều đầu chiến bại, những kẻ may mắn sống sót đã trốn về lại thế giới Địa Tâm và đóng kín thông đạo.
Muốn mở lại thông đạo thì nhất định phải tấn công từ bên dưới thế giới Địa Tâm, tiêu diệt đám tàn dư còn sót lại của Chó Địa ngục nhiều đầu trước.
Chủ lực của quân địch đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, loại chuyện như đánh chó mù đường, tộc Hắc Ám Tinh Linh không hề cảm thấy áp lực, chuyện phiền toái là lối ra trên thế giới mặt đất.
Đế quốc Thú Nhân quá bao la rộng lớn, khoảng cách từ nơi ở hiện tại của tộc Hắc Ám Tinh Linh đến ven hồ Robop là từ 2. 000 đến 3. 000 dặm, và còn phải đi qua lãnh thổ của nhiều thế lực lớn nữa.
Bàn về thực lực chủng tộc, Nữ vương Hắc Ám Tinh Linh không sợ bất kỳ một thế lực nào trong số này.