"Thưa Bệ hạ, trong thời gian gần đây, biên giới ở tiền tuyến rất yên bình, Thú nhân không có bất kỳ hành động gì."
"Trên trường quốc tế tuy có nhiều náo loạn, nhưng hầu như không có chuyện gì ảnh hưởng sâu sắc đến vương quốc."
"Tình huống trong nước càng không cần phải nói, yên tĩnh như một đầm nước đọng, không nhìn thấy nửa chút bọt nước nào."
"Có lẽ là Nguyên soái Hudson có ý tưởng mới, nên mới yêu cầu tổ chức hội nghị cung đình!"
Bá tước Mitchell vội vàng giải thích.
Những ngày gần đây, ông ta đã rút ra bài học từ thất bại của phe cải cách, trong đó có một lý do là: vua tôi không hòa hợp.
Quốc vương tự mình chủ đạo cải cách, khi đưa ra quyết định chỉ bàn bạc với các đại thần trong vương đô mà bỏ qua các quý tộc có thực lực ở địa phương.
Từ góc độ trung thành mà nói, những vị đại thần ở vương đô này đúng là đáng tin cậy hơn một chút, nhưng tiếc là quyền lực của họ đều bắt nguồn từ vương quyền, thoạt nhìn là quyền cao chức trọng, nhưng thực lực bản thân lại vô cùng có hạn.
Ngược lại, những quý tộc có thực quyền ở địa phương ủng hộ cải cách mới là cốt lõi thực sự của phe cải cách.
Sự liên lạc giữa hai bên không chặt chẽ, dẫn đến lực lượng phe cải cách bị phân tán, không thể áp đảo phe bảo thủ khi chiếm ưu thế, và để họ lật ngược thế cờ.
Bên ngoài chỉ nghĩ rằng các quý tộc mới nổi trong triều đình đã phản bội phe cải cách, nhưng thực tế là hai bên đã có mâu thuẫn từ lâu, chỉ là bị che giấu mà thôi.
Sau khi nếm trải một lần thất bại, Bá tước Mitchell không dám để Quốc vương tự ý suy đoán nữa.
Lỡ như phán đoán sai lầm, biến khéo thành vụng, thì những chuyện sau này sẽ không dễ làm.
"Nói với Nguyên soái Hudson là ta đồng ý tổ chức hội nghị cung đình, thời gian là sau một tháng rưỡi!"
Caesar IV nghĩ nghĩ nói.
Bất kể Hudson có kế hoạch gì, y cũng cần tìm cơ hội để khẳng định sự hiện diện của mình.
Phe bảo thủ đều là những lão già, chỉ cần duy trì hiện trạng là đủ rồi, nhưng người làm Quốc vương như Caesar IV lại không nghĩ như vậy.
Nếu không có động thái nào trong thời gian dài, danh vọng chính trị mà y tích lũy được trước đây sẽ dần bị xóa sạch. ...
Phủ Tể tướng.
Một nhóm các nhân vật chủ chốt của phe bảo thủ tề tụ một đường, từ khi nhận được tin Hudson yêu cầu tổ chức hội nghị cung đình, tâm tình của mọi người liền trở nên thấp thỏm.
Trên chính trường không có tướng lĩnh bất bại.
Kể từ khi phe cải cách thất bại cho đến nay, chính trường vương quốc giống như nước đọng, điều này là cực kỳ bất thường.
Phe quý tộc mới nổi nhận thua quá dễ dàng, lại chẳng có lấy một chút thủ đoạn phản công nào, trực tiếp khiến những lão già này nghi ngờ họ đang ủ mưu lớn.
Mặc dù trong phe quý tộc mới nổi cũng có rất nhiều con cháu của gia tộc bọn họ, nhưng kể từ khi tách ra thì họ đã có lập trường chính trị của riêng mình.
Trên đại lục Aslante, việc cùng một gia tộc nhưng khác chi mạch trở thành đối địch trên chính trường là điều hết sức bình thường.
Vì để phân tán rủi ro, các đại gia tộc rất ít khi dốc hết toàn lực, đặt cược đặt bộ vào một tập đoàn chính trị nào đó.
"Mọi người không cần phải quá lo lắng, trong khoảng thời gian này chúng ta không làm gì cả, căn bản không thể nào bị người ta nắm được sơ hở."
"Chúng ta cũng đã cử người theo dõi nhóm quý tộc mới nổi rồi, bọn họ còn đang bận phát triển lãnh địa, không có tinh lực để gây chuyện."
"Có lẽ Nguyên soái Hudson đề nghị tổ chức hội nghị chỉ đơn giản là vì đối phó với Đế quốc Thú Nhân!"
Công tước Beckett bình tĩnh nói.
Là Tể tướng tân nhiệm, lão ta nắm rõ thế cục của vương quốc trong lòng bàn tay.
Trong hơn nửa năm qua, nhóm quý tộc mới nổi, bao gồm cả Hudson, đều đang bận rộn xử lý nội chính.
Bận rộn lâu như vậy, họ chắc chắn sẽ không thể để cho những nỗ lực trước đây đổ xuống sông xuống biển. Trong một thời gian dài tới,"phát triển" sẽ là cốt lõi hàng đầu của phe quý tộc mới nổi.
Muốn tranh quyền đoạt lợi thì ít nhất cũng phải chờ đến khi lãnh địa của họ phát triển đã, khi đó mới có đủ tinh lực để gây chuyện.
"Tể tướng, ý của ngài là Nguyên soái Hudson muốn chuẩn bị cho đông chinh, nhưng thời điểm này e rằng còn quá sớm."
"Vương quốc chưa chuẩn bị xong, cho dù muốn phát động chiến tranh, thì đó cũng là chuyện của vài năm sau."
"Động thủ vào lúc này là quá sớm, tài chính của vương quốc không đủ để chèo chống việc hủy diệt Đế quốc Thú Nhân, chúng ta nhất định phải khuyên nhủ Nguyên soái!"
Bộ trưởng Quân vụ Công tước Richard nghiêm túc nói.
Trong tình huống bình thường, những lão già như họ đã đến lúc thoái ẩn rồi, ngay cả quyền lực gia tộc cũng đang dần được chuyển giao cho thế hệ sau.
Nguyên nhân mà họ nhảy ra tranh giành quyền lực không chỉ là vì lợi ích gia tộc, mà còn vì không tin tưởng vào việc phe cải cách nắm quyền.
Tuổi đã cao, nhiệt huyết đã tắt, nhưng không có nghĩa là hận thù cũng không còn.
Trên thực tế, người có hận thù sâu nhất với Thú nhân chính là những lão già như họ, việc "báo thù" hiện giờ đã trở thành một loại chấp niệm.
Trước khi Hudson trỗi dậy, vì ngăn chặn Thú nhân tấn công, quý tộc vương quốc mỗi lần đều phải dùng mạng để lấp.
Trong quá trình chiến đấu, trường bối, huynh đệ, nhi tử, chiến hữu... của bọn họ liên tục nằm lại trong vũng máu.
Đối với mỗi người Alpha mà nói, sống càng lâu thì lòng căm thù với Thú nhân lại càng sâu.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử vương quốc xuất hiện cơ hội hủy diệt Đế quốc Thú Nhân, cũng là lần duy nhất trong cuộc đời họ.
Trong bối cảnh đó, họ không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
"Richard, ông khẩn trương quá rồi."
"Chúng ta đều đã từng giao tiếp với Hudson, kẻ này không phải hạng người tham công liều lĩnh."
"Từ khi tuổi nhỏ thành danh đến giờ, ông có thấy hắn thất bại lần nào chưa!"