Người dịch: Whistle
Quý tộc lão gia hô một tiếng, đám người phía dưới liền phải chạy đến gãy chân.
Vì không để cho khẩu hiệu khai hoang mười vạn mẫu trở thành một trò cười, Hudson cũng đã làm ra kế hoạch tương ứng.
Chia tách nhiệm vụ ra cho tất cả các bảo. Trải qua mấy tháng trước giày vò, đám nông nô đều đã quen với việc phân chia nhiệm vụ.
Mấu chốt nhất vẫn là phần thưởng khi vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Vì điều động tính tích cực của mọi người, Hudson đại độ tuyên bố: sẽ lấy ra một phần ba số đất đai được khai hoang vượt mức để làm “công điền”. Quyền tài sản đương nhiên vẫn là của Hudson lão gia, nhưng lợi tức mà số “công điền” này sinh ra lại có thể chia cho đám nông nô trong bảo đó.
Cụ thể là phần đất đai nào sẽ được xem như công điền thì chắc chắn sẽ không được vẽ ra. Hudson lão gia tinh minh như vậy thì sao có thể đối xử khác biệt được?
Chăm sóc cho đất đai của nhà mình tuyệt đối sẽ dụng tâm hơn việc chăm sóc cho đất đai của nhà người khác. Nếu như thật sự bị chia ra cụ thể, Hudson chắc chắn là sản lượng lương thực của khu vực công điên tuyệt đối là tiêu chuẩn.
Cho nên lợi tức của công điền phải được tính dựa theo bình quân sản lượng của cả Sơn Địa lĩnh, sau khi trừ đi chi phí trồng trọt, lợi tức ngoài định mức sẽ được chia cho mọi người.
Phương thức tính toán phức tạp như vậy hiển nhiên là gây khó cho nông nô. Bất quá là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, mọi người vẫn có thể hiểu được một câu —— có thể được chia thêm lương thực.
Quan trọng nhất là cái này cũng không chỉ chia một cái lần, mà là vào thời điểm thu hoạch hàng năm đều có thể được chia thêm một số lương thực ngoài khẩu phần lương thực được nhận thường ngày.
Làm lụng cực khổ cả năm trời, lương thực được chia cả một đời. Loại chuyện tốt này cũng rất hiếm thấy.
Những người vốn cảm thấy Hudson lão gia là con quỷ hút máu tham lam nhất đã phải cúi đầu xuống đất vì xấu hổ. Thật sự là quá không nên, tại sao mình lại có thể chỉ trích vị lãnh chúa hào phóng nhất thế giới này chứ?
Mặc dù sau khi đi theo Hudson lão gia mọi người đều bận tối tăm mặt mày, nhưng tiêu chuẩn cơm nước cũng đang từ từ dâng lên!
Nhất là Hudson lão gia chưa bao giờ bỏ thêm những thứ khó nuốt như cục đá, mảnh gỗ vụn, đất…… vào trong bánh mì.
Ăn ngon thì chi phí đương nhiên sẽ lớn. Làm thêm một chút việc cũng là nên.
Lại nói, việc đồng áng chung quy vẫn có hạn. Khai hoang cũng không phải chuyện gì mới mẻ, những lời truyền miệng của thế hệ trước vẫn còn nằm trong ký ức của nhiều người.
Lãnh địa của các quý tộc lão gia cũng không phải vô hạn, chắc là cũng chỉ bận rộn thêm mấy năm nữa thôi, chờ đến khi khai khẩn toàn bộ đất hoang thì sẽ được rảnh rỗi ngay thôi.
Con người đều hướng tới một cuộc sống tốt đẹp, Hudson đã vẽ bánh thành công, rất nhanh liền làm cho trái tim bạo động của đám nông nô được yên lòng.
Cả đám đều đang tính đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai. Chẳng qua bọn hắn đã quên rằng diện tích lãnh địa của Hudson lão gia cũng không phải bình thường.
Đây chỉ là vấn đề nhỏ, đợi sau này chia số lương thực ngoài định mức cho đám nông nô thì cũng đủ để trấn an tâm tình bất mãn của bọn họ rồi.
Ở phương diện này, Hudson tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Chia cho đám tiểu đệ càng nhiều thì người làm lão đại như hắn cũng có thể lấy được càng nhiều.
Không chỉ đám nông nô được ăn bánh vẽ, ngay cả đám thợ mỏ, thợ rèn trên núi đều nhận được “bánh nướng” khích lệ tương tự.
Chỉ cần vượt mức hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được ban thưởng cực kỳ hậu hĩnh. Về phần độ khó của nhiệm vụ, chỉ cần cho “bánh” thì độ khó đó còn là vấn đề sao?
Người duy nhất không nhận được bánh vẽ chỉ có đám nô lệ thú nhân kia thôi. Cho dù đã dạy dỗ mấy tháng, nhưng cũng chỉ có số ít thú nhân nắm giữ được một vài từ đơn giản như “ăn cơm”, “làm việc”, “ngủ”, “rời giường”……
Muốn tiến hành giao lưu thì cũng chẳng khác đàn gảy tai động vật. Trí thông minh của hắn cũng chưa chắc ……
Cái này không thể nào nêu ví dụ được, mặc dù trí thông minh của động vật chẳng ra sao cả, chỉ khi nào trở thành ma thú thì trí lực mới được tăng lên.
Chỉ cần nhìn con gấu mà hắn nuôi là biết, trí thông minh của gấu con tuyệt đối cao hơn nhân loại đồng trang lứa.
Con gấu nhỏ này còn chưa tới 3 tuổi mà đã có thể chỉ huy người khác vắt sữa dê bò, còn có thể giả truyền mệnh lệnh của Hudson để sai binh sĩ đi tìm mật ong cho nó.
Cuối cùng Hudson cũng chẳng còn cách nào khác, vì thỏa mãn khẩu phần lương thực của gấu con, Sơn Địa lĩnh chỉ đành mở ra đại nghiệp nuôi ong.
Không có một chút kinh nghiệm kỹ thuật nào cũng dám đi nuôi ong mật, Hudson đều có chút bội phục dũng khí của mình.
May mắn là không cần hắn đích thân động thủ, nếu không mật ong còn chưa thấy thì ong mật đã bị hắn làm cho tuyệt chủng trước rồi.
Tình huống thực tế cũng gần như vậy, Hudson lão gia không có kinh nghiệm, đám nông nô bên dưới cũng không có kinh nghiệm. Mọi người đều quen với việc ăn mật ong hoang dã, căn bản cũng không khái niệm nuôi ong lấy mật.
Chỉ là bởi vì bị bức bách bởi khẩu vị của gấu con nên không thể không bắt đầu từ từ tích lũy kinh nghiệm trong thực tiễn.
Nếu thành công thì sẽ có thêm một ngành nghề mới. Nếu không thành thì cũng chỉ là lãng phí một vài sức lao động mà thôi, dù sao tiền lương của đám sức lao động này đều do “gấu con” phụ trách. Đây là hình thức hợp tác đặc thù mà Hudson đã tổng kết được sau vô số kinh nghiệm không ngừng tiếp xúc với gấu con.
Muốn Belersden làm việc cho hắn thì cần phải trả tiền công. Ngược lại chi phí sinh hoạt hàng ngày và đồ vật thiết yếu dành cho việc tu luyện của gấu đều do bản thân nó phụ trách.
Ai cũng không mất mát gì, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai.
Cho đến bây giờ, hùng đại gia đã thiếu Hudson một món nợ kếch xù cao tới năm chữ số. Hơn nữa, con số này còn đang không ngừng tăng lên.